Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3210: Chương 3210: Đánh cuộc




Lâm nói:

Một là Thiên Phượng niết thể, hai là chủ Giới Thần Bi, ba là hoàng của vạn yêu, người cuối cùng thì tuy ta không muốn nhưng đứng ở đại cục đúng là Dận Vũ thích hợp.

Mọi người biến sắc mặt.

Lý Vân Tiêu kinh kêu:

Người này cũng thích hợp? Thân phận của hắn là gì? Chẳng lẽ là con của Chân Long?

Linh Mục Địch nhíu mày nói:

Tại sao ta chưa từng nghe nói về người này? Hắn nên thuộc lớp cường giả mười vạn năm trước mới đúng.

Lâm im lặng một lúc mới nói:

Lai lịch của hắn già hơn bất cứ ai trong chúng ta, không ai biết hắn sống đã bao lâu. Mười vạn năm trước hắn chưa ừng tham gia cuộc chiến phong ma nhưng ít nhiều gì ảnh hưởng đến chiến sự. Thân phận của Dận Vũ không phải con của Chân Long mà vốn là Chân Long.

Ui!

Mọi người giật nảy mình. Trừ Xán và Trác sớm biết thân phận Dận Vũ ra những người khác tái mặt, một số thì chết đứng.

Cường giả chỉ tồn tại trong thần thoại, thu nạp tinh hoa thiên địa mà sinh ra, giới lực ngưng tụ, đứng đầu chân linh thượng cổ, trong truyền thuyết cực kỳ cường đại đã xuất hiện trước mắt bọn họ, và còn là . . .

Nghĩ đến giữa Ngô Đại Thành và Lý Vân Tiêu có các loại mâu thuẫn ân oán, một đường gập ghềnh đi tới, hắn mở miệng hỏi:

Đại nhân lầm rồi đi?

Tuy trong lòng Lý Vân Tiêu khẳng định là đúng, Lâm sẽ không nói giưỡn việc này nhưng hắn không tin được.

Đừng nói là Lý Vân Tiêu, đám người Linh Mục Địch cũng hóa đá, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần.

Linh Mục Địch trầm giọng nói:

Không biết bao nhiêu lâu trong thiên địa chưa từng gặp Chân Long, Thiên Phượng, không ngờ Chân Long luôn tồn tại trong hậu thế. Tại sao đại kiếp nạn mười vạn năm trước không thấy bóng dáng của hắn?

Lâm nói:

Con rồng này là một kẻ ích kỷ, mười vạn năm trước lúc ta quen hắn thì mới có tu vi tạo hóa cảnh, bị ta đánh mấy lần tơi tả nhưng vẫn chạy thoát được. Dường như thật lâutrước kia tạo hóa cảnh bị thương không lành lại được, giờ qua mười vạn năm lại rớt xuống hư cực.

Cái này . . .

Mặt mọi người ngu ngơ.

Lý Vân Tiêu kinh ngạc hỏi:

Chân Long không phải là giới vương cảnh sao?

Lâm nói:

Thật lâu trước kia có lẽ là giới vương cảnh nhưng bị người đánh rớt cảnh giới nên trắc trở vượt qua thời gian hoang vu, tu vi càng lúc càng thấp. Nói tiếp đúng là người buồn cười mà đáng thương.

Lý Vân Tiêu ngây người:

Bị người đánh rớt cảnh giới? Trên đời này có người đánh Chân Long rớt cảnh giới sao?

Lâm nói:

Ta cũng rất tò mò. Trước khi gặp ma chủ thì ta cũng thấy đó là điều không thể, nhưng nếu xuất hiện cường giả như ma chủ thì không khó hiểu.

Đám người Lý Vân Tiêu liếc nhau, thấy nỗi kinh hoàng trong mắt đối phương.

Lý Vân Tiêu lòng máy động nói:

Chẳng lẽ trước ma kiếp mười vạn năm trước còn có ma kiếp khác từng xuất hiện?

Lý Vân Tiêu nghĩ ngay đến trong Chân Long bí hắn có được nghê hồng nguyên thạch .

Bí tàng kia là Dận Vũ để lại, bên trong có nghê hồng nguyên thạch, có thể thấy được Dận Vũ và ma giới liên quan gì đó với nhau.

Lâm nói

Ta từng có ý tưởng này, nhưng mặc kệ thế nào thì thời gian qua quá lâu, trừ phi Dận Vũ chính miệng nói ra không thì rất khó khảo chứng. Hơn nữa chuyện thật lâu trước kia ảnh hưởng rất nhỏ đến hiện tại, nên không cần so đo làm gì.

Mọi người lặng im. Thật sự vì thân phận của Dận Vũ quá rung động, làm bọn họ thẫn thờ không lấy lại tinh thần.

Lâm nói:

Cho nên ta nguyện ý đưa Thiên Phượng Chân Vĩ Linh cho một trong ba người các ngươi, không thì ta thà rằng tự mình luyện hóa, thêm hai mươi năm thọ nguyện có thể đi chơi khấp nơi.

Mạch mắt lóe tia sáng chắp tay nói:

Lâm đại nhân, tuy hiện tại ta chưa đăng cơ yêu hoàng nhưng đó là chuyện sớm hay muộn, không bằng đưa Thiên Phượng Chân Vĩ Linh cho ta.

Lâm lạnh nhạt nói:

Chuyện gì cũng đừng vội nói sớm. Hiện tại ngươi chưa phải yêu hoàng chứng minh có yêu tộc mạnh hơn ngươi. Chuyện tương lai khó ai nói rõ. Còn nữa, ngươi hãy bảo vệ mạng sống từ tu luyện thánh công lạc đường rồi nói sao.

Sắc mặt Mạch khó xem van xin:

Lâm đại nhân cứu ta với.

Lâm nói:

Cái tính sợ chết như ngươi mà mơ cầm Thiên Phượng Chân Vĩ Linh? Sau khi ta chết rồi biết nói thế nào với Ly Chu?

Mạch tức chóng mặt, muốn giết người nhưng cố gắng nín nhịn, sắc mặt âm trầm im miệng.

Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói:

Ta hiểu ý của đại nhân, xin hãy cho một chỗ bế quan để ta tu luyện một tháng, tranh thủ đột phá đến chưởng thiên cảnh.

Lâm nói:

Mặc kệ ngươi có đột phá đến chưởng thiên cảnh hay không đều phải đi ra ngoài trước ba ngày. Năm xưa ta từng đánh nhau với Dận Vũ vài lần, ta sẽ truyền một số ký ức cảnh tượng đó cho ngươi xem.

Lý Vân Tiêu mừng rỡ chắp tay nói:

Vậy xin đa tạ đại nhân!

Lâm phất tay nói:

Ta cũng hy vọng ngươi thắng hắn. Tuy ta không thích ngươi nhưng càng ghét Dận Vũ hơn, nếu chủ Giới Thần Bi thua Chân Long thì ta đành làm theo thiên đạo.

Lý Vân Tiêu thận trọng gật đầu nói:

Rõ.

Một đoàn sáng vàng bao phủ toàn thân Lý Vân Tiêu, chớp mắt biến mất trong đại điện.

Lâm nhìn đám người còn lại:

Các ngươi tùy tiện chơi đi.

Lâm nói với Mạch:

Tiểu bối Thương yêu tộc, đi theo ta.

Mạch kinh ngạc sau đó reo lên:

Đại nhân chịu cứu ta rồi?

Lâm khẽ nói:

Ngươi là đại năng yêu tộc, có tu vi hư cực cảnh, lại là truyền nhân của tộc Thương Yêu, được thánh công của ta, làm sao ta có thể thấy chết mà không cứu được? Lúc trước thấy ngươi quá sợ chết nên lòng bất mãn, hơn nữa ngươi làm yêu tộc chúng ta quá mất mặt.

Mạch nghe chửi nghẹn họng, mặt đỏ rần hiện vẻ xấu hổ tức tối.

Ánh sáng vàng lóe lên, Mạch biến mất trong đại điện, Lâm cũng mất theo.

Khúc Hồng Nhan lo lắng nói:

Để Phi Dương và Chân Long đánh nhau có khi nào quá lỗ mãng không? Đối phương không chỉ có tu vi hư cực thần cảnh càng là Chân Long thượng cổ.

Linh Mục Địch nói:

Đây cũng là thử thách của Lâm đại nhân cho hắn, thử thách này rất có lý. Nếu khí vận chủ Giới Thần Bi không thắng được Chân Long thượng cổ thì ma kiếp tiếp theo để Dận Vũ Chân Long ứng đối cũng là một cách hay.

Khúc Hồng Nhan cãi lại:

Vấn đề ở chỗ Dận Vũ ích kỷ đó sẽ vì thiên hạ muôn dân trăm họ mà đứng ra chiến ma kiếp sao?

Linh Mục Địch nói:

Tới lúc đó thì không theo ý Dận Vũ được. Cửa vào ma giới mở ra, vạn ma cùng ập đến, toàn bộ Thiên Vũ giới đều tiêu đời, hắn cũng không ngoại lệ. Ngày xưa cuộc chiến phong ma, anh hùng hạo kiệt khắp nơi có mấy người là đại công vô tư? Chẳng phải bị dính dáng đến ích lợi cho mình.

Khúc Hồng Nhan không còn lời gì để nói, nàng chẳng quan tâm Thiên Phượng Chân Vĩ Linh thuộc về ai, người nào dẫn dắt mọi người ứng đối ma kiếp thì tùy, thậm chí ma kiếp thắng cũng được. Khúc Hồng Nhan chỉ muốn Lý Vân Tiêu bình an vô sự.

Lạc Vân Thường ở một bên an ủi:

Sư tôn yên tâm đi, Vân Tiêu chắc chắn sẽ không sao.

Khúc Hồng Nhan mỉm cười, nàng biết rõ Lạc Vân Thường cũng rất lo nhưng bây giờ lại để cho đệ tử an ủi mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.