Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1306: Chương 1306: Đánh người không đánh vào mặt. (1)




Chương 1304: Đánh người không đánh vào mặt. (1)

Trong lúc hai nàng kinh hãi, đột nhiên Lý Dật vẻ mặt biến đổi, một cổ hàn ý không rõ từ đáy lòng nổi lên, toàn thân chợt sinh ra một sợ hãi.

Vẻ mặt của hắn đúng là hoảng sợ, mạnh mẽ thu tay về, lâm không lộn mèo; đưa người trở ra.

Một đạo thanh âm lạnh nhạt truyền đến, mờ ảo du dương, nói:

Ngươi không phải để ta tìm lý do quạt ngươi a.

Lý Dật kinh sợ không ngớt, phẫn nộ quát:

Lý Vân Tiêu, ngươi dám động ta?

Trên mặt Lý Vân Tiêu hiện ra vẻ ngạc nhiên, đứng chắp tay, bật cười khanh khách:

Đồng hương, ngươi kể chuyện cười sao. Chẳng lẽ thật sự giống như bọn họ nói, tu luyện tới mức đầu óc bị hư? Quen biết ngươi là chuyện không quá mấy phút, thế nào lại nhấc lên quan hệ có dám hay không? Lúc trước chỉ là khinh thường mà thôi.

Sắc mặt Lý Dật trầm xuống, lạnh lùng cả giận nói:

Khinh thường? Ha ha, được, được, ta biết ngươi có chút bản lãnh, ngay cả Vũ cũng chết ở trong tay ngươi. Nhưng bây giờ ta so với Vũ lúc trước còn cường đại hơn a!

Trên người của hắn lực lượng bỗng nhiên nổ lên, hình thể tựa hồ lớn hơn một vòng, tổ mạch đỏ tươi hiện lên trên cánh tay, một cổ cực độ yêu dị chi khí ở trong cả hoa viên nhộn nhạo lên, cửu giai bảo kiếm hàn quang lóe lên, hoành không đâm tới.

Kết giới phòng ngự bên trong hoa viên không trung phát sinh từng đạo lam quang, cấu thành hình dạng bất đồng khuếch tán ra, hóa thành vòm trời đẹp mắt, mỹ lệ không thôi, nhưng vào lúc này không ai có tâm tư ngắm cảnh.

Không chỉ bên trong hoa viên, trong lúc nhất thời sự chú ý của mọi người đều rơi vào trên người Lý Vân Tiêu, tất cả cao thủ ẩn giấu trong hư không cũng đều ngưng thần đứng lên.

Sắc mặt của Lê chợt biến, trong nháy mắt muốn lao ra, thất thanh nói:

Mau ngăn cản hắn!

Tiểu Bát duỗi tay cản lại, đem Lê chặn đứng, nói:

Lại nhìn xem, ta cảm giác tiểu tử này có sức cùng Lý Vân Tiêu đánh một trận a, tuy rằng khôi thủ để tiểu tử này tạm thời tránh xa Lý Vân Tiêu, nhưng xem tình thế này, sớm muộn sẽ lên lôi đài đánh một trận. Hiện tại động trước thử tay nghề, ngược lại cũng được, chúng ta thấy rõ chênh lệch giữa hai người, vì thi đấu lôi đài nhất cử đoạt quán quân làm ra chuẩn bị.

Phách Thiên Hổ sắc mặt trầm ngâm khẽ gật đầu, hiển nhiên cũng đồng ý với quan điểm của Tiểu Bát.

Bên trong phủ thành chủ, Nguyễn Hồng Ngọc sắc mặt như thường, hừ lạnh nói:

Một đám phế vật, đều muốn đến cưới Nhược Băng, nhưng ngay cả Nhược Băng bị người khi dễ cũng không dám xuất thủ, những phế vật này đưa tới có ích lợi gì.

Khương Sở Nhiên nói:

Tên Lý Dật này tính cách hung hăng kiêu ngạo, làm việc toàn bằng dựa vào sở thích, không phải kẻ làm đại sự. Nhưng thật ra Viêm Vũ Thành chủ, luôn có một loại cảm giác khiến ta nhìn không thấu, vừa lúc có thể mượn cơ hội xem xem đến tột cùng hư thực của hắn.

Nguyễn Hồng Ngọc nói:

Tiểu tử này tuy rằng dũng khí có thừa, nhưng không để ý thực lực bản thân cách biệt khá xa, rốt cuộc hữu dũng vô mưu, cũng không thể làm gì.

Khương Sở Nhiên cười nói:

Nóng nảy lao ra không thể làm nên chuyện, sợ chiến cũng không thể làm, vậy phu nhân nghĩ nên như thế nào mới được?

Nguyễn Hồng Ngọc hừ nói:

Tử Mậu lúc trước tích thua là bởi chuyện đột nhiên xảy ra, nếu để cho hai người bọn họ đều chuẩn bị đầy đủ, công bằng đánh một trận, hươu chết vào tay ai còn khó nói đấy!

Khương Sở Nhiên mỉm cười nói:

Tử Mậu thật là không tệ, nhưng lại xem Viêm Vũ Thành thành chủ này thế nào đã, Nhược Băng tựa hồ cùng hắn có quan hệ không tệ, ngay cả Đông Hải nguyệt minh châu đều trộm đi ra ngoài đưa cho người này.

Trên bầu trời hoa viên, yêu khí vô cùng bá đạo hoành không, thoáng cái đem Lý Vân Tiêu bao phủ đi vào, kiếm quang càng chém rách hư không, trong nháy mắt hạ xuống.

Tất cả mọi người đều nín thở, sắc mặt trắng bệch, không tự chủ được lui lại một bước.

Thừa Hạo Miểu cũng là sắc mặt ngưng trọng, từ khí thế của một kiếm này để xem, thực lực của Lý Dật vẫn là nằm trên dự liệu của hắn, hắn hiện tại chỉ hy vọng Lý Vân Tiêu có thể chống đỡ thêm một hồi, tiêu hao thêm một ít tinh lực của Lý Dật, như vậy chờ hắn lên đài thu thập tàn cục, sẽ có nắm chắc hơn.

Ngày xưa từ biệt, sau đó thật là hoài niệm. Vốn cho là có thể đem rượu nói chuyện mừng, nhưng không nghĩ vẫn phải để ta đánh vào miệng ngươi mới có thể thoải mái. Đã như vậy, ta đành làm tiếp một lần hoạt lôi phong vậy.

Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, đối với kiếm khí không thèm để ý chút nào, trong tay hoàng quang lóe lên, Đại Bi Mộ Vân Kính rơi vào trong tay, trong nháy mắt hóa thành một tấm giống như lá chắn chặn ngang ở trước người.

Phanh!

Kiếm khí bá đạo chấn ở trên bảo kính, trực tiếp theo đường cũ bắn trở lại, tuy có quang mang xuyên qua mặt kính, nhưng trong nháy mắt đã bị Lý Vân Tiêu tiêu diệt.

Sau đó bảo kính xoay tròn, giơ lên cao ở trong tay, một đạo hoàng quang chiếu xạ ra ngoài.

Lý Dật quá ư sợ hãi, kiếm quang bắn ngược trở về cơ hồ là trăm phần trăm lực lượng, hắn trong lúc hoảng sợ vội vàng cánh tay vận công, đánh ra một lực lượng càng mạnh hơn, mới đưa kiếm khí kia đánh tan.

Lúc này quang mang của Đại Bi kính lập tức hạ xuống, trực tiếp đem hắn chiếu rọi đi vào, bốn phía không gian đột nhiên trở nên dính đặc, hắn nguyên lực vận chuyển khó khăn, thân thể hành động cũng biến thành cực kỳ thong thả.

Không gian chi lực?

Lý Dật bỗng nhiên cả kinh, thân thể trực tiếp giẫm ở trên mặt đất, một cổ kình khí từ tứ chi bách hải tràn ra, bên trong hoàng quang phát sinh tiếng sấm, hắn không ngờ muốn dùng yêu lực phá vỡ phong tỏa.

Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, trên không trung lóe lên liền thuấn di mà lên, một thức kim cương quyền đánh xuống phía dưới.

Trong con ngươi của Lý Dật hung quang đại thịnh, bỗng nhiên quát to:

Toái Băng Chân Giáp!

Một cổ hàn khí màu xanh nhạt từ trên thân thể hắn tản ra, ngưng tụ thành nhất bộ băng giáp bao trùm ở quanh thân, quả đấm của Lý Vân Tiêu trực tiếp đánh vào hàn khí, đã bị trở ngại cực lớn tựa như đánh vào trong đống cát.

Không chỉ có vậy, hàn khí càng từ trên người Lý Dật bắn ra, trực tiếp khiến cánh tay đông lạnh thành đạm lam sắc băng côn.

Vân Tiêu Đại Ca!

Khương Nhược Băng vừa nhìn liền khẩn trương, giơ kiếm muốn xông lên trợ giúp.

Nạp Lan Chỉ Tuyền vội vàng đem nàng ngăn cản, nói:

Nguy hiểm đừng đi Vân Tiêu công tử thực lực phi phàm, không có nguy hiểm gì đâu.

Nàng tuy là an ủi như vậy, nhưng nội tâm cũng không nắm chắc. Lý Vân Tiêu lợi hại nàng biết, nhưng là không cho rằng hắn có thể chiến thắng nhị tinh Vũ Đế cường giả.

Ha ha, bị hàn băng chân khí của ta đông lạnh, cánh tay này của ngươi hoàn toàn phế đi!

Lý Dật đắc ý cười ha hả, nói:

Ngươi có còn nhớ Trần Đại Sinh và Tiêu Khinh Vương? Hai người bọn họ chính là bị sư phụ ta dùng hàn băng khí gây thương tích, hiện tại ngươi cũng bước theo vết xe đổ của bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.