Một cường giả hư cực cảnh khác trầm giọng nói:
Đúng vậy! Mong đảo Huyền Ly để lại miếng nước canh cho chúng ta uống.
Mấy chục cường giả trên bầu trời la ó:
Đúng rồi, đúng đúng!
Đảo Huyền Ly không thể quá bá đạo, chỗ tốt gì đều độc chiếm. Ít ra chừa miếng canh cho chúng ta, dù sao đến đây một chuyến không dễ dàng, không thể nào không cho chúng ta được gì đi?
Hạo Phong không trả lời, mặt xanh mét cầm bảo đao đứng im không nhúc nhích, cực kỳ rối rắm.
Hạo Phong vốn muốn lẫn vào trong đám người đục nước béo cò, thừa dịp rối ren thì thần không biết quỷ không hay cướp Giới Thần Bi vào tay. Bây giờ thân phận của Hạo Phong bị lộ, rắc rối to.
Quả cầu ánh sáng vàng lấp lánh trên bầu trời, giọng Lâm ung dung nói:
Hèn gì có người biết trạng thái của ta không tốt, ẻa là Hạo Phong đại nhân một trong tứ vương. Là Diệp Kình Vũ phái ngươi đến sao? Ha ha ha, trạng thái của ta thì toàn Vĩnh Sinh chi giới chỉ có một mình Diệp Kình Vũ biết, không ngờ lại phá hỏng tính toán của hắn. Ha ha, Đông đông vực chi vương, ha ha . . .
Hạo Phong biến sắc mặt, nghiêm túc nói:
Lâm đại nhân đã hiểu lầm. Đảo chủ không hề biết việc này, là ta nghe nói chủ Giới Thần Bi đã đến, nhịn không được đến đây đánh giá, hoàn toàn là cá nhân ta làm. Hơn nữa ta không hề muốn cướp Giới Thần Bi, chỉ muốn nhìn xem vật trong truyền thuyết có hình dáng gì.
Ai nghe đều biết đây là lời lấy cớ nhưng ít ra biểu lộ một lập trường, đó chính là đảo Huyền Ly hay Hạo Phong đều sẽ không ngay mặt đối địch với Lý Vân Tiêu, Lâm.
Lý Vân Tiêu nói:
Vậy mới rồi các hạ đã nhìn thấy, vừa lòng chưa?
Hạo Phong tức ói máu, khẽ hừ.
Hạo Phong cực kỳ bức bối gằn giọng:
Tuy là biểu hiện giả dối, nhưng ít ra cũng biết hình dạng thế nào rồi, đã hài lòng!
Lý Vân Tiêu nói:
Vậy giờ trời không còn sớm, đại nhân có thể chạy về ăn cơm tối được rồi.
Hạo Phong tức giận mặt không chút máu, ánh mắt như đao lạnh thấu xương:
Ngươi . . .!
Mọi người sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mắt Hạo Phong.
Lý Vân Tiêu thì bình chân như vại, mắt phải sưng như thạch lựu cho đến giờ vẫn chưa xẹp. Ma khí trong mắt trái bốc lên, Lý Vân Tiêu không sợ trực diện ánh mắt của Hạo Phong.
Tốt! Quả nhiên là lớn có nhân vật ra.
Nếu đã bị lộ thân phận thì Hạo Phong nhanh chóng quyết định, từ bỏ ảo tưởng với Giới Thần Bi.
Hạo Phong thu đao về, xoay người đi, chỉ mấy bước đã biến mất trong hư không.
Lão nhân hư cực thần cảnh cười như điên:
Ha ha ha! Đi thì tốt! Nếu đảo Huyền Ly không nhúng tay vào việc này thì thu Giới Thần Bi, lão phu cũng muốn luôn Thiên Phượng Chân Vĩ Linh!
Một dải lụa mở rộng trước mặt lão nhân, bên trong bắn ra ánh sáng, đó là một cây trường thương. Lão nhân dùng ấn quyết làm thương tự động xoay tròn bắn xuống.
Đột nhiên chân trời nổi lên khí lạnh, một đao cương từ xa tít tắp chém tới, trong khoảnh khắc rơi xuống, chém thẳng vào lão nhân kia!
A!
Lão nhân kinh hoàng vội rụt thương về che trước người.
Bùm!
Ánh sáng trên thương bị đao cương đánh tan tác. Lão nhân hộc máu cả lít, không ngừng thụt lùi trong không trung.
Biến cố làm mọi người giật mình, hoảng sợ nhìn trong hư không.
Hạo Phong đã biến mất lại cầm đao xuất hiện, từng bước một đi tới, mỗi bước đạp xuống là có đóa hoa nở rộ dưới chân.
Mặt lão nhân đẫm máu kinh sợ mắng:
Hạo Phong, chẳng phải ngươi đã bỏ cuộc rồi sao? Chẳng lẽ nói không giữ lời, tiểu nhân hèn hạ!!!
Hạo Phong lạnh lùng nói:
Dù ta từ bỏ cướp Giới Thần Bi nhưng có cho phép các ngươi đoạt sao? Bổn tọa đều không chiếm được thì phế vật như các ngươi xứng nhúng chàm thứ đó sao?
Lão nhân tức giận máu nóng dồn lên não, mặt đỏ rực quát to:
Ngươi kiêu ngạo cái gì! Mặc dù là tứ vương, ngoại trừ Lam Nham Chủ ra ba người khác chỉ là hư cực cảnh, lão phu cũng là hư cực cảnh, sợ gì ngươi?
Không sợ thì tốt, đừng la ó nữa, chiến đi.
Hạo Phong đạp mấy bước đã đến gần lão nhân trong trăm trợng, tay cầm Niết Nguyên đao vung lên. Một luồng đao lăng không chém xuống cắt vỡ bầu trời bằng phẳng.
Quán Không Trảm!-
Triêm Hỏa Thương!
Lão nhân tức điên vung mạnh chiến thương nghênh đón.
Bùm!
Đao quang lại chém vỡ thế thương, chiến thương phát ra tiếng rên rỉ lăng không chấn gãy.
Lão nhân phun búng máu:
Phụt!
Đao cương cắt gãy thân thương thì chém trúng người lão nhân, máu phun ra.
Trong mắt lão nhân tràn ngập khó tin:
Không thể nào! Đều là hư cực, tại sao chênh lệch lớn như vậy?
Vết đao trước ngực sâu tận xương, thấy ghê người.
Hạo Phong cười khẩy nói:
Điều đó nói lên cảnh giới của ngươi cầm cho chó ăn .
Người lão nhân run bần bật nhìn Hạo Phong từng bước một đi tới, rốt cuộc sợ hãi hét to hóa thành độn quang muốn chạy trốn.
Hạo Phong nhếch mép khinh thường:
Rác rưởi, giờ mới biết phải đi, lúc trước cần gì như vậy?
Niết Nguyên đao lại giơ lên, một luồng đao quang màu ngọc bích cắt qua bầu trời, xoẹt một tiếng chém lão nhân thành hai khúc, máu phun ra trời cao.
Ui!
Mọi người sợ đứng tim. Cường giả hư cực thần cảnh dễ dàng bị Hạo Phong ba đao chém chết.
Mọi người biến sắc mặt.
Hạo Phong giơ đao lên gác trên vai, nói với đám người Lý Vân Tiêu:
Các ngươi đi đi, có ta ở đây xem ai dám mơ ước Giới Thần Bi?
Lý Vân Tiêu giật mình không nói nên lời, ngu ngơ hỏi:
Tại sao ngươi giúp ta?
Mặt Hạo Phong lộ vẻ lạnh lùng hừ mũi:
Nếu ta không chiếm được Giới Thần Bi thì đám rác rưởi này làm sao có thể lấy được. Ta cũng không muốn ngươi chết tại đây, Giới Thần Bi bị những thứ cặn bã lấy đi.
Người xung quanh nghe câu đó sắc mặt âm trầm, Hạo Phong nói một câu chửi hết cả đám, không ai sắc mặt tốt được.
Lý Vân Tiêu giật mình hỏi:
Chỉ đơn giản vậy thôi?
Hạo Phong lạnh lùng nói:
Đơn giản như vậy.
Mọi người biến sắc mặt, trợn mắt nhìn nhưng không dám ra tay.
Lý Vân Tiêu chắp tay nói:
Xin đa tạ, nhưng thời gian Lang Hoàn Thiên chưa đến, chúng ta tạm thời không ra được.
Hạo Phong nói:
Vĩnh Sinh chi giới mở ra, Lang Hoàn Thiên sẽ không bao giờ khép kín. Rất nhanh bí cảnh sẽ hòa hợp làm một với Thiên Vũ giới, hợp nhất. Khi đó không còn cách nói các ngươi ra ngoài, nơi này chính là Thiên Vũ giới.
Lý Vân Tiêu sững sờ nói:
Vậy chúng ta làm sao rời khỏi đây được?
Hạo Phong nói:
Nơi đây là cực bắc của Thiên Vũ giới, đi thẳng hướng nam sẽ trở lại đại lục Thiên Vũ. Mảnh Vĩnh Sinh chi giới này sẽ trở thành giống trời sao ngoại vực.
Lý Vân Tiêu hơi khó xử nhìn xuống bốn phía, nếu nhóm bọn họ rời khỏi đây thì chắc chắn những người này sẽ theo đuôi, khó mà đối phó.
Lâm trong quả cầu ánh sáng vàng đột nhiên lên tiếng:
Ta có một truyền tống trận vượt giới có thể trực tiếp đưa các ngươi ra ngoài, tùy cơ rơi vào đại lục Thiên Vũ.
Lý Vân Tiêu reo lên:
Thế thì tốt quá, sao đại nhân không nói sao?l
Lâm trầm mặc không nói.
Hạo Phong nhìn quả cầu vàng, lạnh nhạt nói:
Truyền tống vượt giới, dù là thế giới nhỏ cũng cần năng lượng không thể tưởng tượng, Lâm đại nhân có làm được không?