Vẻ mặt Mục Chinh kiêu ngạo không để bụng nói:
Hừ! Biết thì sao? Ai dám đến cướp? Dù Mục gia ta có mở rộng cửa cũng không người dám vào!
Lý Vân Tiêu mệt mỏi xua tay nói:
Đừng bàn về Mục gia ngươi cường đại thế nào nữa, tiếp tục đề tài chính đi. Bí tàng thượng cổ là sao? Phân phối thế nào?
Mục Chinh nói:
Chuyện bí tàng lúc trước chúng ta không biết, là Địa Giả của Địa Minh nói ra, chính đảo Thiên Diệp thừa nhận, đúng là có một phần bí tàng Chân Long để lại. Thế là dẫn đến chấn động, yêu cầu đảo Thiên Diệp lấy bí tàng ra, ai thấy đều có phần.
Địa Giả?
Lý Vân Tiêu nhíu mày nói:
Theo các người suy đoán thì Địa Giả rất có thể là Ngạo Trường Không, mà Ngạo Trường Không và Vạn Nhất Thiên . . .
Lý Vân Tiêu biết lai lịch Bá Thiên Luyện Thể quyết của Ngạo Trường Không, vậy thì thân phận Địa Giả rất có thể là Ngạo Trường Không, bởi vì ít ai biết bí tàng ở đảo Thiên Diệp.
Có lẽ ngày xưa Ngạo Trường Không có được Bá Thiên Luyện Thể quyết của thì luôn dòm ngó bí tàng của Vạn Nhất Thiên, gần đây mới điều tra ra vị trí.
Nhưng với năng lực của Ngạo Trường Không nếu đã biết bí tàng ở đâu tại sao không tự mình đi lấy mà lại công bố ra ngoài, để toàn thế gia ẩn thế tạo áp lực cho đảo Thiên Diệp? Hay là Ngạo Trường Không cũng e ngại lực lượng đảo Thiên Diệp?
Một chuỗi dấu hỏi ở trong não Lý Vân Tiêu, không có đầu mối.
Mục Chinh hỏi:
Vạn Nhất Thiên? Vạn Nhất Thiên thế nào?
Lý Vân Tiêu lắc đầu, nói:
Không có gì, tiếp theo là sao?
Mục Chinh nói:
Về bí tàng Chân Long truyền ra ngoài, không chỉ Địa Minh mà Thiên Minh cũng bắt đầu tạo áp lực cho đảo Thiên Diệp. Đến lúc này đảo Thiên Diệp buộc phải lấy bí tàng ra, và bí tàng không có chìa khóa, nhiều năm qua đảo Thiên Diệp chưa từng mở ra, vừa lúc mượn lực lượng Thiên Địa Minh để mở.
Lý Vân Tiêu thầm nghĩ lúc này Vạn Nhất Thiên chạy đi đảo Thiên Diệp chẳng khác nào chui đầu vô lưới, ngàn dặm tặng chìa khóa.
Lý Vân Tiêu hỏi:
Còn chưa mở ra mà các người đã suy nghĩ chia chác thế nào rồi?
Mục Chinh nói:
Đây là cách tốt nhất tránh cho hỗn loạn diện tích lớn. Giữa cácản thế gia vẫn rất hòa thuận với nhau.
Lý Vân Tiêu cười cười:
Đúng rồi, rất hòa thuận. Các ngươi xúc phạm Thi Sát tông, bọn họ chỉ giết hai vị trưởng lão, không đến mức dồn hết sức cả phái giết tới Mục gia đúng không?
Cơ mặt Mục Chinh co giật, tức giận dâng lên, hừ mạnh:
Vậy phải xem Thi Sát tông có gan chó đó không!
Sát khí thô bạo phập phồng trên người Mục Chinh, chẳng chút hòa thuận.
Lý Vân Tiêu cười phá lên, hắn kéo lại đề tài cũ:
Dù là bí tàng Chân Long đại nhân để lại nhưng sao ngươi biết Chân Long chi kiếm ở trong đó? Theo ta được biết Chân Long chi kiếm không chỉ có một thanh.
Mục Chinh khen ngợi:
Vân thiếu gia quả nhiên không gì không biết. Đúng là Chân Long chi kiếm tách rời, trong bí bảo chỉ là một mảnh nhỏ nhưng cũng là một thanh thần kiếm hoàn chỉnh. Đảo Thiên Diệp có phụ lục trong bí tàng chứa cái gì, bị Thiên Địa Minh bức ép quá buộc phải công bố ra. Kho báu phong phú khó thể tính toán, mảnh nhỏ thế giới Chân Long chi kiếm này là một trong những chí bảo cực kỳ quý giá nhất trong đó.
Lý Vân Tiêu thầm nghĩ: Phen này Vạn Nhất Thiên té quá đau, bí tàng bị tông môn ẩn thế phân chia, muốn lại vực dậy là chuyện không thể nào.
Lý Vân Tiêu hỏi:
Còn bảo bối nào không?
Mục Chinh cười tủm tỉm nói:
Miễn Vân thiếu gia đồng ý lấy hạng nhất trong vũ quyết cho Mục gia ta thì ta sẽ dâng lên phụ lục.
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
Trong đó có hai vấn đề. Một, ta tuyệt đối không sửa họ Mục. Hai, dù ta đồng ý thì chỉ có thể làm hết sức, ai dám nói chắc chắn sẽ lấy được số một?
Ha ha ha! Vân thiếu gia quá khiêm nhường, miễn Vân thiếu gia làm hết sức thì chắc chắn sẽ là hạng nhất!
Mục Chinh nhớ đến nhát kiếm Lý Vân Tiêu chém ra Hải Ma Hầu, dù là Cảnh Thất cũng bị chấn nhiếp, uy năng như vậy e rằng Thần Sát Thi Khôi cũng khó đỡ được.
Việc sửa họ thì không yêu cầu cứng nhắc, Vân thiếu gia tùy tiện chọn lấy một nữ nhân đẹp nhất trong Mục gia ta là thành nữ tế của Mục gia, việc dự thi sẽ dễ dàng.
Tim Lý Vân Tiêu rung lên, vội nói:
Sao làm vậy được? Như thế chẳng khác nào hại người ta.
Mục Chinh tùy ý nói:
Ha ha ha! Đại trượng phu có tam cung lục viện là chuyện bình thường, những dong chi tục phấn trên đại lục Thiên Vũ làm sao sánh bằng nữ nhân Mục gia ta? Sau khi Vân thiếu gia cưới về sẽ biết chỗ tốt, khi đó nếu không thích thì ly hôn là được, giết cũng không sao. Quan trọng là ứng đối thân phận dự thi.
Tại Mục gia vận mệnh của nữ tử toàn do phụ mẫu sắp đặt, trưởng lão như Mục Chinh có thể tùy ý khống chế vận mệnh của bất cứ gia đình nào. Mục Chinh cho rằng chuyện này hoàn toàn không là vấn đề.
Lý Vân Tiêu nhíu mày nói:
Nghĩ cách khác đi, ta không làm việc thiếu đạo đức này được.
Mục Chinh sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Lý Vân Tiêu. Mục Chinh cho rằng chuyện này vô cùng đơn giản, chẳng đáng gì, sao bỗng dưng thành thiếu đạo đức?
Mục Chinh giải bày:
Nếu vị nữ tử nào có phúc phận được Vân thiếu gia chọn trúng là đã cống hiến to lớn cho gia tộc, đó là phúc và vinh diệu của nàng ta.
Lý Vân Tiêu nói:
Không cần nhắc lại việc này nữa, ta sẽ không đồng ý, nghĩ cách khác đi.
Mục Chinh hơi khó xử nói:
Thế này rắc rối thật, liên nhân và ban họ là hai cách đơn giản nhất. Nhưng Vân thiếu gia yên tâm, rồi sẽ có cách. Miễn Vân thiếu gia đồng ý thì mọi chuyện dễ giải quyết.
Lý Vân Tiêu gật đầu, nói:
Được, ta đồng ý. Nhưng trừ Chân Long chi kiếm ra ta còn muốn tùy ý chọn một vật khác.
Mục Chinh nét mặt sa sầm nói:
Cái gì?
Biểu tình của Mục Chinh trở nên rất khó xem:
Xin Vân thiếu gia đừng quá tham lam, nếu mất hai chí bảo thì ích lợi hạng nhất vũ quyết chẳng còn, vậy ý nghĩa ta mời Vân thiếu gia tham gia không còn nữa. Huống chi với thực lực của tử đệ Mục gia ta chưa chắc không lấy được hạng nhất!
Lý Vân Tiêu bật cười, hắn biết Mục gia tuyệt đối không có hy vọng giành được hạng nhất, nếu không đã chẳng cố gắng lôi kéo.
Tuy nhiên Lý Vân Tiêu không chọc thủng, hắn cười khẽ:
Ta không cần biết, trừ Chân Long chi kiếm ra phải để ta tùy ý chọn lựa một món, không thì ta không làm!
Mục Chinh tức giận quát:
Vân thiếu gia quá tham lam, dù giành được hạng nhất thì Mục gia ta chỉ có tư cách lựa chọn phương án tối ưu nhất. Món thứ nhất đương nhiên phải chọn Chân Long chi kiếm, chờ qua từng vòng rồi lại chọn món thứ hai thì phẩm chất đã rất thấp. Vân thiếu gia muốn một lần lấy hai thứ tức là vật Mục gia ta sở hữu tính từ vòng thứ ba, vậy thì hạng nhất vũ quyết còn ý nghĩa gì?
Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ, nói:
Nghe nói cũng rất có lý.
Mục Chinh hừ mạnh:
Tuy bí tàng Chân Long phong phú nhưng có nhiều tông môn ẩn thế, từng vòng lựa chọn chẳng còn bao nhiêu đồ tốt!