Lúc này một tòa thành lơ lửng xuất hiện bên ngoài thành Viêm Vũ, nhìn từ xa nó không khác gì bảo vệ thành trì.
Đinh Linh Nhi nói:
Sau thuật quyết hôm nay chấm dứt, thành trì này sẽ ở lại thành Hồng Nguyệt, dùng nó làm nơi điều khiển và giám sát đại trận. Phía trên có rất nhiều cơ quan khôi lỗi và trận pháp, đương thời trừ Thông Thiên Đảo ra, đây là cơ quan khôi lỗi phức tạp nhất.
Thiên Chiếu Tử nói:
Thành này có tên chưa?
Đinh Linh Nhi đỏ mặt, dường như rất xấu hổ, nói:
Thành này tên là Đại Hắc Nữu.
À? Cái gì?
Ba người đều sững sờ, cảm giác mình nghe lầm.
Đinh Linh Nhi cũng cảm thấy khó xử, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, giải thích:
Vân Tiêu đại ca trước khi bế quan từng nói lúc trước ở Thiên Thủy quốc thời điểm hắn rèn ra cây kiếm đầu tiên tên là ‘ Hắc Nữu’, cho nên sau khi xây dựng xong tòa thành này liền đặt tên là Đại Hắc Nữu.
Viên Cao Hàn phẫn nộ nói:
Ta nghe cái tên này thì biết rõ là tên kia đặt! Đây là vũ nhục lớn nhất với khôi lỗi thuật thuật luyện sư.
Khục khục, Mục Tinh cùng Mục Trang đại nhân đồng ý không?
Thiên Chiếu Tử hỏi.
Đinh Linh Nhi nói:
Người Mục gia không có ý kiến, đều nói cái tên này rất tốt.
Viên Cao Hàn: “…”
Thiên Chiếu Tử ho khan hai tiếng, nói:
Bọn họ ưa thích là tốt rồi, ưa thích là tốt rồi. Trời đã sáng, hiện tại ta đang chờ mong thuật quyết bắt đầu đấy.
Hai mắt của hắn bắn ra hào quang sáng ngời, dường như vô cùng hưng phấn.
Viên Cao Hàn buồn bực nói:
Sư tôn chờ mong ván cược kia đấy, bởi vì sư tôn đặt cược, hiện tại toàn bộ gia tài đều đặt lên Ngả.
Thiên Chiếu Tử nghiêm túc, khiển trách:
Ván cược chỉ là vật ngoài thân, thuật quyết này quan hệ tới tôn nghiêm của tộc ta, ủng hộ trên tinh thần là ủng hộ lớn nhất! Thời điểm không còn sớm, chúng ta nên đi vào Đại Hắc Nữu đi.
Hai người hóa thành hào quang bay về phía Đại Hắc Nữu.
Sau khi hai người rời đi một lát, không ngừng có hào quang từ các hướng bay về phía Đại Hắc Nữu.
Đinh Linh Nhi nhìn thành Viêm Vũ, nhìn thấy trời đã sáng rõ, trong thành không ngừng có hào quang bay lên, không ai muốn bỏ qua lần quyết đấu thuật quyết kinh thiên này.
Thiên Chiếu Tử đại nhân đặt cược Ngả tiên sinh thắng, ngay cả hắn…
Đinh Linh Nhi lo lắng.
Hừ, lão nhân kia có kiến thức gì chứ.
Khúc Hồng Nhan không vui, hừ lạnh nói:
Năm đó chỉ là con rùa rút đầu, không dám chính diện nghênh chiến Ngả, bảo Phi Vân đi ra. Cho nên hắn không đáng là gì cả, bởi vì bản thân hắn chính là người nhát gan, lần này phải làm hắn thua táng gia bại sản! Linh Nhi muội tử, trong tay ngươi khống chế không ít tài nguyên đúng không?
Đinh Linh Nhi nói:
Tỷ tỷ có ý gì?
Khúc Hồng Nhan mỉm cười, tàn nhẫn nói:
Đặt toàn bộ Phi Vân thắng, làm cho Cố Thanh Thanh và đám đặt cược Ngả phải thua táng gia bại sản.
À?
Đinh Linh Nhi ăn cả kinh, che miệng nói:
Vạn nhất chúng ta thua gì sao?
Khúc Hồng Nhan nhìn qua nàng, hỏi:
Ngươi cũng cho rằng Phi Vân sẽ thất bại?
Ta…
Đinh Linh Nhi sửng sốt, lập tức hối hận lời của mình, nói:
Ta hiểu rồi! Vân Tiêu đại ca nhất định sẽ thắng, mặc dù ta dùng tính mạng ủng hộ hắn cũng không tiếc, huống chi chỉ là một ít tiền tài, căn bản chỉ là mây khói.
Khúc Hồng Nhan cười nói:
Yên tâm đi, hắn nhất định sẽ giúp ngươi kiếm lời đầy bồn đầy bát.
Ân!
Đinh Linh Nhi gật đầu, lo lắng trong lòng được cởi bỏ, hoàn toàn không quan tâm cái trước mắt.
Đột nhiên nàng phát hiện, Khúc Hồng Nhan cũng tốt, Lạc Vân Thường cũng được, hay là Thủy Tiên, Phi Nghê, bọn họ có cảm giác tín nhiệm rất mạnh vào Lý Vân Tiêu, mặc dù loại tín nhiệm này hoàn toàn không có trụ cột vững chắc gì đó.
Mà nàng kinh doanh thương hội nhiều năm, nàng có lý trí rất mạnh, đây là nguyên nhân giúp nàng đưa ra các quyết định thích hợp giúp thương hội thành công, nhưng vào lúc này lý trí như thế lại làm cho nàng cảm thấy xấu hổ.
Chúng ta cũng đi thôi, đi tìm nơi tốt, lát nữa Đại Hắc Nữu sẽ đông lắm đấy. Hơn nữa còn có thể giúp đỡ giữ trật tự.
Khúc Hồng Nhan nói xong, hai người hóa thành hào quang bay đi.
Trên Đại Hắc Nữu tụ tập hơn ngàn người, tốp năm tốp ba tụ cùng bàn chuyện với nhau.
Trong một góc nào đó, một số đông người tụ lại, chính là chỗ Cố Thanh Thanh mở ván cược, nơi đây phi thường náo nhiệt.
Trong thành mỗi cách trăm trượng đều có trận tháp, mặc dù bị Ma tộc công phá chỉnh thể phòng ngự, trận tháp cũng phát huy ra tác dung phòng ngự rất mạnh.
Hơn nữa trong thành con đường đan xen, cũng là ẩn chứa quy tắc, có áp chế nhất định với Ma tộc.
Cố Thanh Thanh đại nhân, ngươi có cân nhắc ảnh hưởng hay không?
Hai độn quang xuất hiện trước bàn đặt cược, Đinh Linh Nhi tức giận nói ra, Khúc Hồng Nhan cũng lạnh lùng đứng bên cạnh.
Ảnh hưởng?
Cố Thanh Thanh trừng mắt nhìn nàng, nói:
Ta chỉ biết ngăn cản tài lộ của người khác là thù giết phụ mẫu, muốn đặt cược thì nhanh đi, không thì cút qua một bên.
Nàng cúi đầu không ngừng ghi chép, bận rộn túi bụi, hơn nữa sắc mặt hưng phấn đỏ bừng, căn bản không quan tâm tới.
Khúc Hồng Nhan chán nản, nói:
Cố Thanh Thanh đại nhân, ngươi thân là tiền bối Thần Tiêu Cung, Thần Tiêu Cung lấy giúp đỡ chính nghĩa làm nhiệm vụ của mình, thủ vững tộc lợi ích của tộc ta. Ngươi giống trống khua chiêng đánh bạc như thế, hơn nữa xem ra tất cả đều đặt Ngả thắng, như vậy sẽ ảnh hưởng sĩ khí của tộc ta.
Cố Thanh Thanh kêu lên:
Làm gì vậy không thể đặt Ngả thắng? Chẳng lẽ chỉ có thể đặt Lý Vân Tiêu? Như vậy còn có tính công bằng gì đáng nói? Hơn nữa Ngả tiên sinh còn là ân nhân của ta đấy, ta đặt hắn thắng.
Đúng vạy, vì cái gì không thể đặt Ngả thắng? Ta thấy Ngả tiên sinh tất thắng rồi.
Đúng đúng, ngay cả Thiên Chiếu Tử đại sư cũng đặt toàn bộ tài sản vào Ngả thắng đấy.
Mả mẹ nó, thực? Không nói sớm! Ta lại đặt thêm gấp ba lần.
Trong đám người hối hả, đều đi lên đặt cược Ngả thắng, bất kể là Nhân tộc hay là Yêu tộc, lúc này đều không ngừng đi lên.
Đinh Linh Nhi phiền muộn, lại áp một lệnh bài lên bàn đặt cược, nói:
Thương hội thành Viêm Vũ, đặt toàn bộ tài sản Vân Tiêu đại ca thắng.
Lập tức yên lặng tới cực hạn, sau đó cả sòng bạc bùng nổ.
Ta không nghe lầm chứ?
Tất cả mọi người khiếp sợ không thôi, châu đầu ghé tai.
Thương hội thành Viêm Vũ bây giờ chính là thương hội đệ nhất đại lục, tài sản hùng hậu không thể tính toán.
Cố Thanh Thanh cũng ngây ngốc, kinh ngạc nói:
Ngươi nghiêm túc?
Đinh Linh Nhi gật gật đầu, nói:
Đương nhiên! Nếu ngươi thắng, thương thành Viêm Vũ đều là của ngươi. Nếu ngươi thua, ta xem ngươi bồi thế nào!
Cố Thanh Thanh thoáng một phát nheo mắt lại đến, khẽ cười nói:
Cô gái nhỏ, ngươi muốn dọa bổn cô nương? Ta cho ngươi biết, Lý Vân Tiêu thua chắc rồi, ngươi chờ giao thương hội cho ta đi.
Nàng nhìn lệnh bài kia, quát:
Mua rồi rời tay!
Chậm đã!
Đinh Linh Nhi trầm giọng vừa quát, nói:
Nếu ta thua, ta bồi là được rồi! Cùng lắm chỉ là thương hội mà thôi, nhưng nếu ngươi thua, ngươi bồi cái gì?