Chương 2182: Diệu Pháp Linh Mục. (1)
Rất nhiều võ giả trên tế đàn giật mình, nhao nhao phục hồi tinh thần lại trong tu luyện, nhìn lên bầu trời.
Không trung chậm rãi chấn động ra, lập tức hiện ra ba đạo thân ảnh, đúng nữ tử cung trang và hai lão giả trước kia.
Nữ tử cung trang lụa mỏng che mặt, đôi mắt lộ ra có chút lạnh như băng, toàn thân lộ ra một cổ khí chất đặc biệt, tựa hồ khiến người không cách nào nhìn thấu
Nàng một bước bước ra khỏi hư không, nói:
Nguyên Hải đại nhân, đợi lâu.
Hai gã lão giả sau lưng cũng nhắm mắt theo đuôi, đi theo đằng sau nàng.
Bắc Minh Nguyên Hải cười nói:
Có thể nghênh Thương đại nhân giá lâm, đợi lâu hơn cũng đáng. Không biết hai vị bằng hữu này là người phương nào, ta thấy bộ dáng đều là khí vũ phi phàm, mong rằng đại nhân giới thiệu một chút.
Lý Vân Tiêu nhìn qua, nữ tử cung trang kia tuy rằng che mặt, nhưng hắn liếc mắt đã nhận ra là Đoan Mộc Thương.
Mà trong hai gã khác lão giả khác vị lão giả áo bào trắng tóc bạc mặt hồng hào, khuôn mặt hồng nhuận phơn phớt kia hắn vậy mà cũng nhận ra, chính là một đời đại sư trận pháp.
Về phần tên còn thì không nhận ra, mặt đầy nếp nhăn, thần thái lại bướng bỉnh, phảng phất như không để người thiên hạ vào mắt, bộ dáng Duy Ngã Độc Tôn.
Tất cả võ giả trên tế đàn đều hội tụ ánh mắt đến trên người Đoan Mộc Thương, muốn đánh giá nữ tử hiếm thấy trong truyền thuyết này.
Tế đàn còn lại cũng thỉnh thoảng có người bay tới, cả khu vực đại bộ phận mọi người trên cơ bản đều đã tụ tới.
Đoan Mộc Thương chỉ vào lão giả áo bào trắng nói:
Vị đại nhân này chính là một đời nhân tài trận đạo, Thái Thúc Tà Đình danh chấn thiên hạ .
Cái gì, dĩ nhiên là hắn?
Tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, chuyển dời ánh mắt khỏi người Đoan Mộc Thương, đánh giá đến lão giả áo bào trắng kia.
Thái Thúc Tà Đình một bộ ôn hòa khiêm cung, vừa nhìn đã khiến người hảo cảm, tăng thêm thân phận của hắn, lập tức khiến người bắt đầu nghiêm nghị kính nể.
Bắc Minh Nguyên Hải vừa mừng vừa sợ, vội hỏi:
Thì ra là Tà Đình đại nhân, kính đã lâu.
Hắn kinh hãi là Đoan Mộc Thương có chuẩn bị mà đến, ngay cả trận đạo đại sư cũng thỉnh rời núi, mừng chính là nhiều một phần lực lượng, càng thêm nắm chắc thành công hơn
Thái Thúc Tà Đình nói:
Nguyên Hải đại nhân khách khí rồi.
Hừ.
Một tiếng hừ lạnh rất nhỏ vang lên, tuy rằng âm thanh như mảnh muỗi, nhưng ở tràng có ai không phải là cao thủ, tất cả đều nghe được rõ ràng.
Đúng là lão già lôi thôi lúc trước, thần sắc kiệt ngao bất tuần kia tựa hồ đối với chuyện Đoan Mộc Thương giới thiệu Thái Thúc Tà Đình trước cảm thấy hết sức bất mãn.
Đoan Mộc Thương mỉm cười, nói:
Vị này chính là cao thủ của Mục gia lánh đời, Đại Khôi Lỗi Sư — Mục Chinh.
Lão giả kia có chút ngửa đầu, trong mắt chớp động tinh mang, một bộ ngạo nghễ trên mọi người.
Lý Vân Tiêu sửng sốt một chút, hai hàng lông mày nhíu lại, không thể tưởng được dĩ nhiên lại là người Mục gia.
Tâm niệm hắn không khỏi thay đổi thật nhanh, suy đoán thâm ý Đoan Mộc Thương thỉnh người Mục gia đến. Nhưng mặc kệ ý Đoan Mộc Thương thế nào, người Mục gia chi nhân giờ lại xuất hiện đi lại trên đại lục, tựa hồ không chịu cô đơn rồi.
Đại Khôi Lỗi Sư? Khôi Lỗi Sư cũng có phân ra lớn nhỏ sao?
Thì ra là lánh đời chi gia, khó trách chưa từng nghe qua.
Thì ra là lánh đời chi gia, khó trách thần thái kia cũng không giống với thường nhân, lánh đời lâu rồi biến thành ngu ngốc luôn sao?
Khôi lỗi chẳng qua chỉ là phụ khí, rõ ràng lấy ra chủ tu, tông môn như vậy sẽ có tiền đồ sao? Khó trách lại lánh đời.
Mọi người nổi lên các loại bình luận khinh thường, khiến gương mặt vốn đen nhánh của Mục Chinh cơ hồ trở giống như than đen vậy, trong hai tròng mắt phun ra lửa.
Tất cả im miệng cho ta
Mục Chinh nổi giận gầm lên một tiếng, khí tràng cường đại đẩy ra trên tế đàn.
Tất cả mọi người lúc này mới biến sắc, thoáng cái toàn bộ an tĩnh lại, không nói đến khôi lỗi thuật người này như thế nào, chỉ riêng nguyên khí chi lực này cũng đủ để chấn nhiếp bọn đạo chích rồi.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu bình thường, hắn đối với Mục gia xem như khá hiểu rõ, biết rõ thực lực môn phái này kỳ thật phi thường khủng bố, hoàn toàn không dưới bảy đại siêu cấp thế lực.
Bắc Minh Nguyên Hải tự nhiên cũng biết tên tuổi Mục gia, càng có chút kinh nghi bất định, không biết Đoan Mộc Thương tại sao lại mời người Mục gia đến.
Nhưng tất cả nghi vấn đều dằn xuống đáy lòng, trên mặt hắn tươi cười, lộ ra vẻ mừng rỡ, vội hỏi:
Thì ra là Đại Khôi Lỗi Sư của Mục gia, Mục gia tuy rằng không tranh quyền thế, lánh đời tiên sơn, nhưng uy danh không giảm, khiến cho người ngưỡng mộ.
Mục Chinh nghe được lời ấy, sắc mặt mới hơi chút chuyển biến tốt đẹp, gật đầu nói:
Ân, ngươi coi như là người biết chuyện.
Bắc Minh Nguyên Hải khẽ giật mình, nói
Người biết chuyện? Có ý gì?
Mục Chinh nói:
Biết rõ uy danh và lợi hại của Mục gia ta.
Bắc Minh Nguyên Hải vẻ mặt hắc tuyến, thầm nghĩ người này là bệnh tâm thần a, khách sáo vài câu hắn rõ ràng tưởng thật, nếu không phải hiện giờ tình thế phức tạp, dám ‘trang Bức’ trước mặt Bắc Minh thế gia ta, đã sớm một cái tát tát bay ngươi ra ngoài rồi.
Đoan Mộc Thương cũng có chút cười khổ lắc đầu, tựa hồ nàng cũng không nghĩ tới người Mục gia lại cuồng ngốc như thế, nói sang chuyện khác:
Nguyên Hải đại nhân có phát hiện dị thường nơi này không?
Bắc Minh Nguyên Hải lúc này mới nghiêm mặt nói:
Tạm thời chưa có, theo ta tiến vào đến bây giờ, tổng cộng có chín người vẫn lạc, hoàn toàn không để lại bất cứ dấu vết gì. Tăng thêm nhân số trước kia, sợ rằng đã có vài chục người rồi.
Đoan Mộc Thương nói:
Nơi đây quả thật không đơn giản, Tà Đình đại nhân, ngươi có nhìn ra manh mối gì không?
Thái Thúc Tà Đình chậm rãi nói ra:
Vừa rồi ở trên không quan sát những tế đàn này, tựa hồ là xếp đặt dựa theo tinh đồ, nhưng lại không là một bộ tinh đồ nguyên vẹn.
Tinh đồ?
Bắc Minh Nguyên Hải khẽ giật mình, lập tức nói:
Ý của Tà Đình đại nhân là tế đàn nơi này bị tàn phá sao? Nhưng ta đã xem qua cả rồi, cũng không có phát hiện dấu hiệu hư hỏng a.
Thái Thúc Tà Đình nói:
Đây cúng chính là chỗ ta khó hiểu. Dùng năng lực của người bố trí phiến tinh đồ này mà xem, tuyệt sẽ không phạm phải sai lầm như vậy mới đúng.
Hắn giang hai tay ra, một khối thạch đầu ngăm đen xuất hiện nơi lòng bàn tay, một đạo quyết ấn kim sắc đánh vào trong đó.
Hòn đá kia lúc này dâng lên một mảnh hoa quang, trực tiếp bắn lên vòm trời, hiện ra ánh huỳnh quang điểm một chút, thoáng cái diễn biến thành Chu Thiên Tinh Đấu Đồ.
Mọi người ngửa đầu nhìn lại, phảng phất như đưa thân vào trong đêm tối.
Thái Thúc Tà Đình dùng tay chỉ tới một phương vị, nói:
Nơi này là ba tiểu tinh vực ngưu, nữ, hư trong Huyền Vũ đại tinh vực, hơn nữa không được đầy đủ.
Chỗ hắn chỉ, thoáng cái trở nên sáng lên, buộc vòng quanh hư ảnh ba khu vực ngưu, nữ, hư, như ngưu, như bức, như thử, hình thái rất thật.