Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2789: Chương 2789: Đỉnh vũ đạo (2)




Có hai vũ giả bay lên đảo La Phù ngay, đứng đối diện nhau, cảnh giác nhìn đối phương.

Lý Vân Tiêu khoanh chân ngồi trên trời, chìm đắm trong thế giới tu luyện của mình, hoàn toàn cắt đứt liên kết với bên ngoài, cố gắng điều chỉnh chính mình đến trạng thái tốt nhất.

Lý Vân Tiêu cách đỉnh cửu tinh chỉ một lằn chỉ, tùy thời đâm thủng tầng giấy này, chỉ thiếu tích lũy lắng đọng tu vi.

Ngô Đại Thành mang đến áp lực lớn cho Lý Vân Tiêu, ngược lại khiến lòng hắn tĩnh như nước, trong lòng không có gì.

Nguyên lực vui vẻ dâng trào trong người Lý Vân Tiêu, cả thế giới chỉ còn lại một loại lực lượng thuần túy lưu động tứ chi bách hải, như trải qua ngàn vạn năm.

Trong khoảng lặng vĩnh viễn không thay đổi đó Lý Vân Tiêu hơi tỉnh táo lại, cảm nhận có vô số phù văn dâng lên quanh người, không ngừng chìm vào trong xương cốt máu.

Lý Vân Tiêu biết mình đang đột phá, trùng kích cửa cuối cùng dưới vũ đạo.

Nhưng lòng Lý Vân Tiêu không vui không buồn, bình tĩnh như núi cao ý thủ hư không, cảm nhận năng lượng chuyển động, vô số quy tắc lắng đọng trong người.

Trái ngược với tâm tình Lý Vân Tiêu bình laựng là nguyên cơ khôi di động kinh sợ.

Mọi người giật mình nhìn. Vô số lực lượng quy tắc từ trên trời rơi xuống, từ dưới đất dâng lên, từ dưới nước chu ỉa hóa thành phù văn màu vàng rậm rạp xoay tròn quanh người Lý Vân Tiêu, ùa vào người hắn.

Nhìn kỹ thì những phù văn nhỏ bé và sợi xích pháp tắc giống y như đúc.

Đột . . . Đột phá!

Mục Chinh kinh kêu:

Hắn đang đột phá đỉnh cửu tinh!

Trong giọng nói vừa kinh vừa mừng, đa phần kích động.

Mục Trang cũng mừng rỡ, đột phá vào lúc này là tăng thêm phần thắn lớn cho việc giành hạng nhất.

Mục Trang ra lệnh:

Tất cả trưởng lão cảnh giác, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai đến gần cơ khôi di động. Toàn bộ đệ tử Mục gia tĩnh tọa tu luyện, tham ngộ lực lượng quy tắc đỉnh cửu tinh này! Loại cảnh ngộ này là cả đời các ngươi khó gặp lần thứ hai!

Đệ tử Mục gia giật mình, lục tục phản ứng lại, hớn hở ngồi khoanh chân cảm nhận lực lượng tẩy lễ.

Mục Uyển Sơn, Mục Phong Hoa cũng vội vàng nhắm mắt tu luyện. Loại quy tắc tối cao trong một giới này sâu thẳm như bầu trời, thâm trầm như mặt đất, sâu xa như tứ hải khiến bọn họ sóng lòng trào dâng.

Không chỉ là người Mục gia, xung quanh đảo La Phù đều kinh sợ.

Nhiều người nhận ra lực lượng quy tắc đỉnh cửu giai, rất là hốt hoảng.

Hai người đang đánh nhau trên đảo cùng tách ra, kinh khủng nhìn phù văn bay lượn đầy trời.

Hữu Cầm Phi kinh ngạc nói:

Mục gia có người đột phá đỉnh cửu tinh, sẽ là ai?

Ông Dương Vũ trầm ngâm nói:

Chắc là Lý Vân Tiêu đó? Lúc nãy ở trên đảo ta quan sát tu vi của hắn là trung giai cửu tinh, cách đỉnh chỉ một laừn chỉ.

Hữu Cầm Phi, Vương Thiên Lộ không nói, chỉ im lặng nhìn.

Đỉnh cửu tinh đại biểu thành tựu tối cao cho vũ đạo, lại tiến thêm một bước là thăng hoa lực lượng vũ đạo, do đó đạo ta như nhất, siêu phàm nhập thánh

Bên trên khu vực biển một mảnh kinh sợ, nhưng rất nhanh có nhiều vũ giảp hản ứng lại, mừng như điên nhập định tu luyện ngay.

Có thể chính mắt thấy cường giả đột phá đỉnh cửu tinh, cảm nhận quy tắc siêu cường đó e rằng suốt đời không gặp được một lần.

Mọi người cực kỳ kích động, mừng vì mình đã đến.

Các đệ tử những đại môn đại phái cũng ngồi xếp bằng tu luyện, trong phút chốc chẳng còn ai chú ý đảo La Phù.

Trong Bích Lạc các, người Tiểu Hồng khẽ run nói:

Là đại ca ca, đại ca ca đang đột phá!

Ân Trì hỏi:

Tiểu Hồng khẳng định là Lý Vân Tiêu đó?

Tiểu Hồng gật đầu lia, vui vẻ nói:

Ta dám chắc, nhất định không sai, là đại ca ca đang đột phá! Không ngờ có thể gặp đại ca ca tại đây, tốt quá.

Ân Trì nhíu mày lẩm bẩm:

Mục gia có người tên Lý Vân Tiêu, bên Long Nha sơn trang cũng tên Lý Vân Tiêu, rốt cuộc ai mới là thật?

Trog nchiến hạm lá xanh, Trình Thanh Ti ngạc nhiên ngước đầu lên nói:

Ài, lại thêm một cường địch.

Bế Nguyệt Tu tới gần, nói:

Người này rất không đơn giản, Thanh Ti, ngươi phải hết sức cẩn thận.

Ừm ừm! Trước kia ở Đông hải ta đã biết hắn rất không đươn giản.

Trình Thanh Ti mỉm cười nói:

Ta đang lo Vô Tâm ca ca không đủ thực lực, không đỡ nổi lực lượng của ta, vừa lúc có thể tìm tiểu tử này thử chiêu.

Bế Nguyệt Tu biến sắc mặt nói:

Nếu thắng được thì tốt nhất đừng dùng chiêu thức đó, tránh lộ quá nhiều thực lực của mình. Huống chi thánh thể của ngươi chưa chín muồi, hơn phân nửa sẽ phản phệ chính mình, nhớ kiềm chết một chút.

Trình Thanh Ti cười tủm tỉm:

Nguyệt Tu trưởng lão yên tâm, ta biết chừng mực?

Bế Nguyệt Tu lắc đầu, nói:

Ài, Cảnh Thất cũng dự thi, khó tránh khỏi ngươi phải thi triển chiêu kia. Hy vọng chung kết cuối cùng mới gặp Cảnh Thất, có thể bất ngờ cho hắn một kích trí mệnh, nếu không Thẩn Sát Thi Khôi của Cảnh Thất không dễ ăn, chưa chắc ngươi đỡ nổi.

Trình Thanh Ti vẫn cười cười:

Yên tâm yên tâm, ta có chừng mực.

Mắt phượng đơn híp lại nhìn phù văn quy tắc đầy trời, Trình Thanh Ti từ từ khép mắt, tĩnh tâm cảm nhận.

Trên bầu trời chợt vang tiếng cười mừng như điên của một vũ giả:

Ha ha, đột phá, ta đột phá!

Bình cảnh tói buộc đã lâu bị phá tan, vũ giả rất vui mừng, đến nỗi hao tay múa chân.

Nhưng vũ giả lập tức ngừng cười, mặt trắng bệch, vì gã cảm nhận ánh mắt giết người từ bốn phía, sống lưng tê dại.

Quá trình thăng cấp sẽ không lâu, hiện tại từng giây là vàng, ai muốn bị chậm trễ một giây? Bị người này đánh gãy làm mấy chục người xung quanh muốn giết gã.

Nhiều người lần lượt mừng như điên, liên tục lóe ánh sáng đột phá trên người các vũ giả.

Hai nam nhân vũ quyết trên đảo La Phù băn khoăn do dự, thầm tức giận vì sao lúc này mình vũ quyết làm gì.

Nam nhân áo đen bên trái nói:

Bằng hữu, cơ hội hiếm có, hay là ngươi và ta tĩnh tâm cảm ngộ quy tắc đầy trời này, chờ người kia thăng cấp xong lại tỷ thí tiếp?

Lời này trúng tim đen nam nhân áo xám bên phải, gã đồng ý ngay:

Đúng đúng, cơ hội muôn vàn khó được, đừng để lãng phí, gác lại vũ quyết đi!

Nam nhân áo xám nói xong ngồi xếp bằng, cảm ngộ quy tắc.

Nam nhân áo đen nhếch môi cười nanh tranh, bỗng nhiên nâng chưởng vận khí dốc hết sức đánh ra.

Chớp mắt nam nhân áo đen đến trước mặt nam nhân áo xám, chưởng thế giáng xuống như núi.

Nam nhân áo xám kinh kêu:

Ngươi . . .!

Nam nhân áo xám vội phòng ngự nhưng đã quá muộn, một chưởng kia đánh trúng ngực gã.

Nam nhân áo xám hộc máu:

Phụt!

Khí thế trên người nam nhân áo xám tan vỡ ngay, người bay ra ngoài.

Nam nhân áo xám vùng vẫy bò dậy, mắt tràn đầy không cam lòng, tức giận:

Ngươi . . . Ngươi vô sỉ .nam nhân áo đen cười khẩy nói: . .

Hừ! Ta vô sỉ? Binh bất yếm trá, là bản thân ngươi không đủ chỉ số thông minh!

Nam nhân áo xám cảm giác kinh mạch không ngừng đứt đoan, vết thương ngày càng nghiêm trọng.

Nam nhân áo xám cắn răng nói:

Cơ hội cảm ngộ đỉnh quy tắc hiếm có vậy mà ngươi từ bỏ, lợi dụng sử trá. Thắng lợi vũ quyết quan trọng hơn ngươi tiến bộ vũ đạo sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.