Hư không lung lay, Trác Thanh Phàm hiện ra, vẻ mặt chân thành hỏi:
Thật không? Vậy gã ngoan ngoãn ra đây, thật sự sẽ tha cho chúng ta sao?
Con ngươi Phong Yếu Ly co rút, lạnh lùng nói:
Vậy phải xem các ngươi có ngoan ngoãn không đã.
Phong Yếu Ly múa Lãnh Kiếm Băng Sương, khí lạnh lan tràn tỏa định Trác Thanh Phàm.
Ừm ừm ừm! Ta rất là ngoan.
Trác Thanh Phàm híp mắt cười nói:
Cầu buông tha.
Phong Yếu Ly hỏi:
Đoan Mộc Hữu Ngọc đâu?
Trác Thanh Phàm xòe hai tay, lắc đầu nói:
Ta không quen biết hắn, chỉ mới ăn chung bữa cơm với hắn.
Phong Yếu Ly nói:
Ngươi không thành thật.
Trác Thanh Phàm vội nói:
Oan uổng quá, ta toàn nói sự thật!
Mắt Phong Yếu Ly bắn ra tia sáng lạnh, sát khí dâng lên, Tuyết chi quốc hiện ra trên thân kiếm, tuyết bay đầy trời, vạn dặm đóng băng.
Không thành thật thì chết đi!
Mợ nó, ta có thành thật hay không chỉ bằng một câu nói của ngươi, vậy chẳng phải là lừa gạt ta sao?
Trên Thương Hải Như Trần nổi lên ánh sáng lam, sóng dâng tràn bên trong, trăm sông đổ về một biển ngưng tụ thành kết giới màu lam cỡ mười trợng đỡ lực lượng huynh quốc.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thanh âm hùng hồn chấn động từ hai lực lượng đè ép. Thiên địa ầm vang, linh áp cường đại mở ra, trong phạm vi ngàn trượng lung lay, tất cả kiến trúc và người đều thành tro.
Con ngươi Phong Yếu Ly nở to, phát hiện Trác Thanh Phàm có thể đỡ nhát kiếm khuynh quốc của gã thì mắt bắn ra tia sáng lạnh.
Phong Yếu Ly lạnh lùng nói:
Quả nhiên có bản lĩnh, hèn gì dám nhảy nhót trước mặt ta.
Mắt Phong Yếu Ly trở nên mông lung, ánh sáng hai màu kim ngân bắn ra đánh vào linh áp, chấn từng mảng ánh sáng như vằn nước lan tràn bốn phương tám hướng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thương Hải Như Trần dựng kết giới bỗng chốc vỡ nát, con ngươi Trác Thanh Phàm co rút. Trong giây phút đó Trác Thanh Phàm một tay bắt ấn, lắc người biến mất khỏi lực lượng như núi lở.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nhát kiếm khuynh thành đổ ập xuống, lực lượng khủng bố chém ra không trung đất đia ngàn dặm nhưng bị hụt.
Cái gì?!
Phong Yếu Ly trợn to mắt như chuông đồng, khó tin nhìn.
Phong Yếu Ly ngơ ngác lẩm bẩm:
Không thể nào! Đây là thần thông . . . Có thể phá không dưới kiếm của bản quân . . .
Phong Yếu Ly ngây người một lúc sau gã lấy lại tinh thần, lạnh lùng nói:
Xem ra các ngươi thật sự có phải sống. Vậy bản quân sẽ tàn sát hết thành trì này rồi mới thi triển Phong Thiên Ấn phong nơi này lại, dùng Thái Sơ chân quyết suy đoán vị trí của các ngươi, để xem các ngươi có cách ứng đối nào?
Phong Yếu Ly giơ kiếm lên chém vào thành chưa bị phá hoại, tiếng nổ không dứt. Mỗi nhát kiếm đều xé rách thiên địa, vô số vong hồn.
Hai màu kim ngân trong mắt Phong Yếu Ly càng thoải mái bắn ra. Thành trì phồn hoa mấy ngàn năm một chốc hóa thành phế tích, ngựa xe như nước biến thành địa ngục trần gian.
Rất nhiều vũ giả chạy tứ tán trốn đi bốn phía thành Ly Quang, nhưng vẫn chín chết một sống, xác chết khắp nơi. Có một ít vũ giả không chạy kịp thì gầm rống xông hướng Phong Yếu Ly nhưng bị diệt ngay, thân thể hóa thành tỏ không tồn tại.
Phong Yếu Ly chợt ngừng nâng kiếm lên, xoay người nhìn hư không phía xa.
Trong hư không truyền đến chấn động tần suất từ yếu đến mạnh, tuy yếu đến không thể nghe thấy nhưng Phong Yếu Ly nhạy bén bắt giữ được.
A? Rốt cuộc không nhịn được muốn đi ra sao? Ha ha ha ha ha ha!
Phong Yếu Ly cười như điên:
Là lòng bất nhẫn giết chóc này hay không chịu được sự sợ hãi? Ha ha ha, thật là nhân loại nhỏ bé yếu ớt.
Hư không đột nhiên nứt ra vết rạn rồi bị xé rách. Ánh sáng xanh chợt lóe, một bóng người bước ra ngoài.
A? Chuyện gì đây?
Người đó từ giữa hư không đi ra, nhìn phế tích thê thảm trước mắt thì sửng sốt sau đó thấy Phong Yếu Ly ở phía xa thì càng ngây người.
Phong Yếu Ly hét to một tiếng:
Lý Vân Tiêu!
Phong Yếu Ly trợn to mắt, mừng như điên:
Ha ha ha! Bản quân đang định tìm ngươi đây, ai ngờ ngươi tự đến.
Phong Yếu Ly không rảnh tìm Đoan Mộc Hữu Ngọc, gã lắc người tới trước mặt Lý Vân Tiêu, vươn tay ra:
Đưa tàn hồn cho ngô!
Lý Vân Tiêu nhấc tay gãi sống mũi, nghi ngờ hỏi:
Là ngươi làm nơi này?
Lý Vân Tiêu nghiêng mặt nhìn hư không hướng tây nam:
Ai đó, ra đi!
Phong Yếu Ly giật nảy mình vội nhìn hướng tây nam, giơ kiếm thế lên chém ra.
Xoẹt!
Bầu trời bị chém thành hai nửa, phương hướng kia dâng lên ngọn lửa đốt một tấm phù màu lam thành tro, Đoan Mộc Hữu Ngọc và Đoan Mộc Thương hiện ra.
Lý Vân Tiêu ngây người hỏi:
Là huynh muội các ngươi? Rảnh quá núp đi làm gì?
Đoan Mộc Hữu Ngọc cười khổ nói:
Mới ăn bữa cơm trưa với Trác Thanh Phàm, no nứt bụng nên đi ngủ trưa một giấc.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc hỏi:
Trác Thanh Phàm? Hắn cũng có đây?
Lý Vân Tiêu quét thần thức qua nhưng hoàn toàn không cảm ứng được Trác Thanh Phàm tồn tại, rất là giật mình. Hiện tại thuật thần thức của Lý Vân Tiêu không dám nói độc nhất trên đời nhưng cũng số một số hai, không ngờ đại hư không thuật lại thần diệu như vậy.
Lý Vân Tiêu rất muốn dùng thuật thần chi quang thử xem có thể phá đại hư không thuật. Nhưng hiện tại Phong Yếu Ly, huynh muội Đoan Mộc có mặt, không tiện sử dụng.
Lý Vân Tiêu đành hỏi:
Các ngươi đang làm gì vậy? Chơi trốn tìm và đồ thành sao?
Lý Vân Tiêu nhíu mày nhìn cả thành phế tích, dĩ bị phá hủy hơn phân nửa, khắp nơi loang lổ vết máu, cánh tay chân cụt, vô cùng thê thảm. Mắt Lý Vân Tiêu bốc cháy lửa giận.
Phong Yếu Ly nói:
Ngươi đừng quan tâm chuyện này, mau đưa tàn hồn cho ngô!
Phong Yếu Ly nóng ruột nóng gan.
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
Đưa ngươi? Lúc đó có nói giết Lỗ Thông Tử rồi sẽ cho ngươi nhưng ngươi có giết không?
Phong Yếu Ly hừ lạnh một tiếng:
Nếu lúc đó không phải ngô bám chân Lỗ Thông Tử cho ngươi thì e rằng ngươi đã chết trong Vĩnh Sinh chi giới, làm người nên hiểu đền ơn đáp nghĩa.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
Ừm ừm! Làm người nên hiểu đền ơn đáp nghĩa, nhưng cũng phải biết giữ chữ tín, nói mà không làm được, ngươi còn mặt mũi đòi đồ với ta?
Lý Vân Tiêu tỏ rõ không chịu cho.
Phong Yếu Ly lạnh giọng nói:
Ngô không muốn đối địch với ngươi, chắc ngươi cũng không muốn đối địch với ngô? Chỉ cần đưa tàn hồn cho ngô thì chuyện giữa chúng ta một đao cắt đứt, xóa bỏ, từ nay ai đi đường nấy!
Lý Vân Tiêu nói:
Tuy ta không muốn nhưng nếu ngươi càn quấy, cố chấp không nói lý thì ta cũng không sợ. Cộng thêm giữa ta và ngươi vốn không có chuyện gì, luôn là ai đi đường nấy!
Đoan Mộc Hữu Ngọc hét lên:
Lý Vân Tiêu, người này hung hãn, cùng hung cực ác, tuyệt đối không thể cho hắn tàn hồn giúp sức hắn tăng lực lượng!
Chết tiệt!
Phong Yếu Ly lắc người thuấn di tới trước mặt Đoan Mộc Hữu Ngọc, sát khí bắn ra.
Phong Yếu Ly lạnh lùng nói:
Lần này để xem ngươi làm sao trốn!
Lãnh Kiếm Băng Sương quét ra ngoài, ngàn dặm đóng băng.
Đoan Mộc Hữu Ngọc, Đoan Mộc Thương khựng lại như đã bị đông, động tác chậm chạp, trơ mắt nhìn kiếm chém xuống mà không né được.