Chương 1687: Đối oanh.
Bắc Minh Kháng Thiên trên mặt run rẩy thoáng một phát, hắn cũng quan sát được Cự Kiểm Thú tuy rằng công kích cường hãn, nhưng không quá nhanh nhẹn, nếu tự mình ra tay, vẫn có nắm chắc nhất định có thể thu thập nó
Nhưng tâm niệm hắn xoay chuyển, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu một chút, mở ra kết giới, bay thẳng đến bên người Bắc Minh Lai Phong hạ lệnh:
Trước tiên lui lại lục địa, tránh đi con thú này rồi bàn bạc kỹ hơn.
Bắc Minh Lai Phong cả kinh, vội vàng hạ lệnh lui lại.
Toàn bộ chiến hạm tuy rất to lớn, nhưng vẫn xoay thân rời đi rất nhanh, bất quá lại bị con Cự Thú kia đánh thêm mấy kích, không ít trận pháp phòng ngự tổn hại, một mực thối lui hơn vạn mét mới không thấy đối phương đuổi theo nữa.
“Ầm ầm”
Chiến hạm cửu giai trực tiếp hạ xuống từ không trung, đáp ở trên đại địa, xa xa nhìn lại quả thật chẳng khác nào một tòa thành trì.
Trên chiến hạm tất cả mọi người đều giữ im lặng, nguyên một đám lòng còn sợ hãi.
Bắc Minh Lai Phong vội vàng hạ lệnh để Thuật Luyện Sư trên chiến hạm bắt đầu chữa trị thân hạm, chính hắn lại bay đến bên người Bắc Minh Kháng Thiên xin chỉ thị:
Kháng Thiên trưởng lão, làm sao bây giờ?
Bắc Minh Kháng Thiên nhìn hắn một cái, nói:
Tự ngươi nghĩ cách đi!
Bắc Minh Lai Phong: . . . ”
Trong lòng của hắn một hồi phiền muộn, thậm chí có chút ít ảo não, đặc biệt khi thấy Bắc Minh Kháng Thiên thân mật với Lý Vân Tiêu như thế, trong nội tâm mắng thầm: đã bảo ta tự mình nghĩ biện pháp, vì sao lại bảo ta lui về chứ!
Bắc Minh Lai Phong nhìn qua Lý Vân Tiêu thần sắc lạnh nhạt, nhịn không được cắn răng nói:
Vân thiếu có diệu kế gì không?
Bảo hắn hỏi Lý Vân Tiêu, đã là cố lấy dũng khí thật lớn, nếu phải thật sự không còn cách nào thì hắn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện mà theo hắn là cực kỳ mất mặt kia đâu.
Lý Vân Tiêu trầm tư một hồi, nói:
Kỳ thật muốn phá Thâm Hải Cự Thú kia cũng không khó, theo ta quan sát, vật kia tuy rằng lợi hại, nhưng tốc độ khôi phục năng lượng rất chậm, mà chiến hạm cửu giai hoàn toàn là dựa vào nguyên thạch cung cấp thôi động, nói cách khác chúng ta có thể duy trì cung cấp trình độ không thay đổi, mà bọn hắn lại càng ngày càng yếu.
Trong mắt Bắc Minh Lai Phong hiện lên một tia tinh mang, nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống, cười khổ nói:
Lần này ra biển tuy rằng mang theo đủ nhiều nguyên thạch, nhưng nếu tốn hao hết ở phá tan phòng tuyến thì sợ rằng khó có thể duy trì vận chuyển sau này, tiêu hao của chiến hạm cửu giai thật sự khó mà tưởng tượng nổi.
Lý Vân Tiêu nhẹ gật đầu, điểm ấy hắn còn rõ ràng hơn cả Bắc Minh Lai Phong:
Nếu như thế, vậy thì chỉ có thể lấy chiến tranh nuôi chiến tranh thôi.
Lấy chiến tranh nuôi chiến tranh?
Bắc Minh Lai Phong và Bắc Minh Kháng Thiên đều nhướng mày, tựa hồ lần đầu tiên nghe được cụm từ này.
Lý Vân Tiêu nói:
Chủng tộc trong Đông Hải rất nhiều khó có thể tính toán, mà đáy biển càng có đủ loại bảo vật, nếu nguyên thạch không đủ thì chúng ta cũng chỉ có thể một đường đoạt lấy thôi.
Cái này. . . Một đường đoạt lấy. . .
Hai người đều ngây ngẩn, dùng ý nghĩ của bọn hắn, chỉ cần có thể đột phá phòng tuyến liền lập tức chạy đi xa xa, tận lực tránh đi nơi ở của Hải tộc, giảm bớt xung đột, căn bản chưa từng nghĩ qua sẽ tìm tới tận cửa bọn họ cướp đồ.
Hai người đều lộ ra vẻ cổ quái, nhìn Lý Vân Tiêu vài lần, cũng chỉ có loại yêu nghiệt như hắn mới có thể nghĩ ra biện pháp kinh thế hãi tục như thế thôi.
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt cười nói:
Hai vị không cần lo lắng, chiến sự hai tộc giằng co mấy tháng, chủng tộc hơi có chút thực lực ở gần biển đều đã bị triệu tập tới tham chiến rồi, chúng ta một đường đi qua sẽ rất an toàn. Mà cường giả của những chủng tộc này rời khỏi nơi đóng quân, căn bản không có khả năng mang theo đại lượng tài nguyên. Phải biết rằng Hải tộc huyền khí rất ít, huyền khí trữ vật cũng không nhiều.
Bắc Minh Kháng Thiên trầm tư một hồi, nói:
Ta cảm thấy phương pháp này có thể thực hiện, mặc dù có phong hiểm nhất định, nhưng lấy chiến tranh nuôi chiến tranh đủ để giải quyết nan đề không đủ nguyên thạch.
Bắc Minh Lai Phong cũng không còn ý kiến hay nào khác, nhân tiện nói:
Nếu Kháng Thiên trưởng lão cũng đã đồng ý, vậy chúng ta đợi thân hạm khôi phục một chút lại lái đi không ngừng quấy rối Cự Kiểm Thú kia, thẳng đến khi triệt để diệt sát nó mới thôi.
Trong mắt Bắc Minh Kháng Thiên cũng hiện lên một tia hàn khí, nói:
Đợi đến khi vật kia chống đỡ không nổi nữa, ta liền tự mình ra tay xé rách nó!
Lý Vân Tiêu cười nói:
Kỳ thật vừa rồi nếu Kháng Thiên trưởng lão ra tay cũng rất có khả năng đột phá phòng tuyến đấy!
Bắc Minh Kháng Thiên nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói:
Ta có nắm chắc giết nó, nhưng ta không có nắm chắc sau khi giết nó còn có thể quản chế ngươi.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc cười cười, mà thân hình Bắc Minh Lai Phong lại đại chấn, thần sắc thay đổi mấy lần, tinh tế suy tư về hàm nghĩa của những lời này.
Mấy cái trận pháp tổn hại không nghiêm trọng lắm, chỉ là kết giới đã bị công kích vượt quá khả năng chịu đựng bởi vậy nên mới tự động nổ bung, rất nhanh liền được tu sửa hoàn tất.
Bắc Minh Lai Phong trực tiếp hạ lệnh xuất phát, chiến hạm “Ầm ầm” lăng không bay lên, lần nữa phong tới vùng duyên hải.
Lần này tất cả mọi người đã không còn lạc quan như trước, cho rằng ở trên chiến hạm cửu giai liền nhất định bình an vô sự nữa, đều nhiều hơn một chút tưởng tượng và một phần cảnh giác, phòng ngừa vạn nhất.
Chiến hạm một lát đã chạy đến trên không vùng duyên hải, phía trước sớm đã không có tư thế như trước nữa, nhưng rất nhanh đám cường giả Hải tộc đã nhao nhao phá biển mà ra, lăng không ngăn cản ở phía trước.
Nhuận Tường cũng kinh sợ không thôi, không thể tưởng được mới chỉ qua một lát đối phương đã dám quay lại, hắn giận dữ hét:
Cặn bã Nhân tộc, bị đánh còn chưa đủ sao?
Trên chiếm hạm cửu giai không đáp lời, đáp lại chính là hơn mười đạo công kích cường lực, ngoại trừ trận pháp chủ công ra, tất cả công kích đều được mở ra, “Ầm ầm” đánh tới Hải tộc.
“Rầm rầm rầm”
Trên bầu trời không ít Hải tộc ứng đối không kịp, trực tiếp bị đánh thành bã vụn, thoáng cái loạn cả lên.
Nhuận Tường tức đến toàn thân run rẩy, hai tay bấm kháp quyết ấn, trên mặt biển một hồi gió nổi mây phun, hiện ra vòng xoáy khổng lồ, Cự Kiểm Thú chậm rãi trồi lên từ trong đó.
Đồng tử Bắc Minh Lai Phong đột nhiên co lại, lạnh giọng nói:
Tập trung lực lượng công kích Cự Kiểm Thú kia.
Tất cả trận pháp trên chiến hạm đều đã tập trung vào bên dưới, thoáng cái hơn mười đạo công kích liên tiếp bắn ra, đặc biệt là chùm tia sáng cực lớn trên trận pháp chủ công kia khiến người phải kinh hãi.
“Ầm ầm”
Từng đạo công kích bổ bung trên mặt Cự Kiểm Thú, tạc ra đạo đạo rung động nhộn nhạo trên không trung.
Cự Kiểm Thú bị chọc giận “Ngao ngao” kêu to, gương mặt trước kia bị Đại Ngũ Hành Nguyên Tố Kết Giới tạc thương lần nữa chảy ra máu, gào thét lớn nhổ ra hắc mang, không ngừng đối oanh với chiến hạm.