Tuyệt Thiên Hàn hừ mạnh, cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, không nói một lời.
Giờ phút này, trên màn sáng biểu hiện phá trận nhiều nhất là Ngạo Vô Tâm, tổng cộng đã phá mười sáu mắt trận. Đầu đà béo, mập ca hát điên điên khùng khùng.
Nhưng vì hai tên này không tổn thương người ngoài nên Nam Khâu Vũ mặc kệ.
Tiếp theo là Cảnh Thất có mười bốn cái, rồi Lý Vân Tiêu, Trình Thanh Ti, mỗi người chín cái.
Tiểu Hồng phá được bốn. Ân Trì cười khổ lắc đầu, biết cách tỷ thí này hơn phân nửa nàng sẽ thua.
Đột nhiên chiến hạm lóe ánh sáng, một bóng người đáp xuống, té cái bịch xuống đất, người đầy máu.
Vĩnh Nguyên!
Cốc chủ Tinh Thần cốc vội vàng chạy tới nâng đệ tử kia dậy, thăm dò hơi thở, may mắn còn sống. Cốc chủ thở phào nhẹ nhõm, vội nhét mấy viên đan dược vào.
Bộ Vĩnh Nguyên thở dốc, thấy chưởng môn của mình thì vùng vẫy định quỳ dậy:
Đệ tử vô năng chỉ phá được năm mắt trận, đã khiến sư phụ thất vọng.
Cốc chủ nói:
Không sao, ngươi đã biểu hiện rất tốt, là ai đánh ngươi bị thương?
Ánh mắt mọi người cùng nhìn hướng Bộ Vĩnh Nguyên.
Mắt Bộ Vĩnh Nguyên lóe tia sợ hãi nói:
Là yêu, người của yêu tộc!
Cái gì?!
Lời thốt ra làm toàn trường giật mình, xôn xao.
Nam Khâu Vũ biến sắc mặt, nhìn Bộ Vĩnh Nguyên chằm chằm hỏi:
Người yêu tộc? Không thể nào, lão phu nghiên cứu trận tầng mây này nhiều ngày, không có sinh linh tồn tại, huống chi là người yêu tộc?
Bộ Vĩnh Nguyên thấy Nam Khâu Vũ không tin mình thì căng thẳng, huơ tay múa chân hình dụng người yêu tộc:
Thật sự, ta thật sự bị người yêu tộc bị thương!
Mục Chinh biến sắc mặt, hiểu ngay câu chuyện.
Mục Chinh đã gặp qua người Bộ Vĩnh Nguyên miêu tả, là trưởng Sửu bộ yêu tộc mà Ác Linh bám vào. Mục Chinh hiểu ngay sách lược của Lý Vân Tiêu, lòng hớn hở.
Mục Chinh nhìn hướng màn nước, cảm giác số lượng mọi người phá trận khựng lại không tiến tới.
Mục Chinh vội cúi đầu thì thầm bên tai Mục Trang.
Mắt Mục Trang sáng lên không kiềm được cười phá lên.
Tuyệt Thiên Hàn vụt quay đầu lạnh lùng hỏi:
Mục Trang, ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ là các ngươi giở trò quỷ?!
Mục Trang tức giận quát:
Bà nội nó ngươi phát điên gì vậy? Không cho lão tử cười sao? Chiến hạm này là nhà của ngươi? Là địa bàn nhà ngươi sao?
Tuyệt Thiên Hàn vốn đã rối rắm buồn phiền giờ bị Mục gia châm chọc thì bùng nổ.
Tuyệt Thiên Hàn nghiến răng nói:
Cười khỉ mốc!
Từng vòng hơi thở toát ra từ người Tuyệt Thiên Hàn, không ngừng khuếch tán. Người xung quanh sợ hãi vội vàng chạy trốn.
Nam Khâu Vũ biến sắc mặt quát to:
Tuyệt Thiên Hàn!
Tim Tuyệt Thiên Hàn rung lên, cắn răng ức chế khí thế trở về nhưng có thể thấy ngừng gã phập phồng kịch liệt, cơn tức không nhỏ.
Nam Khâu Vũ liếc Tuyệt Thiên Hàn, lại lườm Mục Trang:
Hy vọng các vị kiềm chết một chút. Không cần biết trong tầng mây xảy ra chuyện gì đều là so đấu thực lực cá nhân, dù có người yêu tộc, thực lực của ngươi dở hay xui xẻo gặp phải thì chỉ trách bản thân.
Bộ Vĩnh Nguyên gật đầu, gã hiểu đạo lý này. Bộ Vĩnh Nguyên than thở, trách mình xui xẻo.
Mắt Nam Khâu Vũ lóe tia âm u nhìn màn nước, lờ mờ hiểu ra.
Lý Vân Tiêu không nổi tiếng trong thế gia ẩn thế, nhưng tiếng tăm vang vọng toàn đại lục Thiên Vũ, ai đều biết hắn có thánh khí.
Giờ phút này, màn nước biểu hiện tốc độ phá trận của mọi người cơ hồ toàn bộ ngừng lại, chỉ còn Lý Vân Tiêu là đang tăng lên, Tiểu Hồng cũng tăng từ từ.
Nam Khâu Vũ đã đoán được điểm then chốt nhưng vẫn rất giật mình.
Muốn một lần ngăn cản chín người khác cần lực lượng cường đại biết bao, ít nhất phải là ba cường giả đỉnh cửu tinh mới bám chân được Cảnh Thất, Ngạo Vô Tâm, Trình Thanh Ti.
Vậy xem ra dao động năng lượng mạnh mẽ lúc trước, chiến tích bằng không của Ngô Đại Thành chắc chắn là gã đã bị Lý Vân Tiêu giải quyết.
Vù vù vù vù vù!
Lại một luồng sáng đáp xuống, có người thuấn di đi ra.
Mi Hoành của Huyết Nha cung tiến lên nghênh đón, dìu người đó, hỏi:
Vân Bằng, sao ngươi cũng đi ra?
Đồ Vân Bằng không bị tổn thương gì nhưng biểu tình cực kỳ khó xem, bái kiến Mi Hoành:
Tông chủ đại nhân, ta bị người công kích.
Mi Hoành giật mình hỏi:
Là ai?
Đồ Vân Bằng lắc đầu, nói:
Không biết.
Mi Hoành ngẩn người, nét mặt sa sầm hỏi:
Sao không biết được? Thực lực của người đó thế nào?
Đồ Vân Bằng vội nói:
Thật sự không biết. Người đó rất mạnh, ít nhất là cường giả đỉnh cửu tinh, một đấm đánh nát tất cả năng lực phòng ngự của ta. Nếu ta không khởi động thuấn di phù sớm e rằng đã không về được!
Mọi người nghe mà giật mình, các tiếng xì xầm vang lên, đều nghi ngờ.
Ân Trì nói:
Hay trong tầng mây có gì lạ?
Mục Trang cười nói:
Đương nhiên lạ, nếu không làm sao là địa trận bảo vệ bí tàng? Không chừng hai người này gặp ảo trận sinh ra ảo giác, không chịu nổi tự động trốn ra.
Nhiều người đồng ý cách nói này.
Dù sao nếu rơi vào ảo trận thì khó mà phân biệt được thật sự.
Chính Đồ Vân Bằng cũng nhíu mày, cẩn thận nhớ lại có phải là ảo giác không?
Nam Khâu Vũ hỏi:
Hình dạng của người đó thế nào?
Đồ Vân Bằng miêu tả ngay.
Mục Chinh nghe xong biết là Tân Thần, cố nén mừng thầm, khom người nói nhỏ vào tai Mục Trang.
Tuyệt Thiên Hàn lại rống to:
Hai người thì thầm cái gì? Chắc chắn có liên quan các ngươi!
Tuyệt Thiên Hàn nhìn Mục Trang, Mục Chinh nhìn chằm chằm.
Mục Trang cười khẩy nói:
Như thế nào? Nói nhỏ cũng không được? Quy định kiểu gì?
Tuyệt Thiên Hàn lạnh lùng nói:
Nếu là quang minh chính đại có cái gì không thể nói công khai? Rõ ràng là có tật giật mình!
Mục Trang lười biếng duỗi eo nói:
Ài, có người muốn tìm hiểu nội bộ tình báo của Mục gia đây mà. Nhưng Mục gia ta luôn quang minh chính đại, không có gì không thể nói. Chinh trưởng lão, nói cho hắn biết vừa rồi ngươi nói cái gì gì đi.
Mục Chinh mỉm cười nói:
Vừa rồi ta nói với tộc trưởng đại nhân là trước khi rời khỏi đảo Thông Thiên ăn một phần gà xào nấm do đầu bếp Tân Hoa làm, mùi vị cực kỳ ngon, tiến cử tộc trưởng đại nhân trở lại cũng nếm thử.
Phụt!
Ha ha ha!
Bốn phía rộ lên tiếng cười. Người Mục gia cười té ngửa, lảo đảo.
Mục Trang cười nói:
Ha ha ha! Thiên Hàn đại nhân, hay là sau khi tìm báu vật rồi cùng ta về đảo Thông Thiên nhấm nháp thử?
Bụp!
Năm ngón tay Tuyệt Thiên Hàn bấu vào thịt lòng bàn tay, quyền kình bùng nổ chấn các tiếng cười ngừng bặt. Mọi người kinh hồn táng đảm đi xa, sợ bị lan đến.
Tuy ít người biết Lý Vân Tiêu có được thánh khí hưng cũng có người nghe nói, cộng thêm Mục gia vui sướng khi người gặp họa, số lượng phá trận trên màn nước, đã có nhiều người lén thảo luận.
Nghe nói Lý Vân Tiêu có thánh khí, bên trong chứa nhiều cao thủ tuyệt thế, chắc chắn là hắn làm.
Ừm! Tuy thực lực của Lý Vân Tiêu không tầm thường nhưng Mục gia luôn kiêu ngạo, nếu không có thánh khí hơn phân nửa đã không nhìn trúng hắn, ta tin.
Giờ các ngươi mới biết sao? Lúc ta ở đại lục Thiên Vũ đã thấy rồi, hơn nữa nghe nói bên trong tự thành thế giới, có mười mấy vạn người.