Chương 572: Dong binh đoàn Khô Lâu. (1)
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng phá cửa tiến vào trong, Lạc Vân Thường vậy mà hoàn toàn không hề phát giác ra.
- Vậy mà hiển lộ ra Thần Thể dị tượng, Cửu Dương chi thân của Vân Thường hắn là đang được kích phát rồi?
Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ trầm tư, đánh giá hồi lâu. Lạc Vân Thường tựa hồ tiến vào trạng thái kỳ lạ nào đó, Cửu Dương Thần Thể của nàng phối hợp với Cửu Dương chân khí Thần Tiêu cung, chính là pháp môn tu luyện số một thiên hạ, mặc dù là Lý Vân Tiêu cũng không dám tự tiện phỏng đoán.
Nhưng có một điểm có thể khẳng định chính là loại trạng thái này đối với Lạc Vân Thường chỉ có lợi không có hại.
- Chính Dương chi khí thật đậm đặc, chỉ sợ Hỏa Long địa mạch bên dưới cũng không đơn giản a!
Yêu Long đã lâu chưa từng lên tiếng đột nhiên mở miệng nói chuyện, trong giọng nói tựa hồ có một tia cảm xúc chấn động.
Lý Vân Tiêu ngâm giọng nói:
- Ý của ngươi là...
Yêu Long mở miệng nói:
- Cái gọi là Long Mạch, chẳng qua chỉ là tụ tập 'Khí' giữa Thiên Địa mà sinh, dương khí trọng địa sinh Hỏa Long. Nhưng xét đến cùng vẫn chỉ là 'Tụ khí' chi địa. Những 'Khí' này trải qua tích lũy và diễn biến dài dòng buồn chán, sẽ sinh ra đủ loại biến hóa kỳ lạ. Trong đó có một loại xác suất, có thể không ngừng thăng hoa tiến hóa, hình thành 'Long khí' trọng vạn không một!
Lý Vân Tiêu trong nội tâm rùng mình, khó có thể tin nói
- Ý của ngươi là, trong địa mạch này có thai nghén Long khí?
Hắn lập tức nghĩ tới La Thanh Vân, thân mang huyết mạch Chân Long, nếu là có thể ấp thu một tia Long khí thuần khiết chỉ sợ có thể trực tiếp chiết xuất huyết mạch bản thân, tiến hóa đến một tình trạng khủng bố.
Yêu Long cười khổ nói:
- Ta cũng không quá khẳng định. Dù sao Long khí chính là trong vạn không một, có thể thai nghén Thượng Cổ Chân Long. Nhưng Chính Dương chi khí nơi này vô cùng dày ngược lại có khả năng, trong thân thể cô gái nhỏ này có khí tức khiến người khủng bố, nếu có thể hoàn toàn khai phát thì chỉ sợ có thể so sánh với tồn tại Vũ Đế!
Lý Vân Tiêu thầm bội phục trực giác của Yêu Long, các đời Thần Tiêu cung người có Cửu Dương chân khí không ai không phải phong vân một cõi, cường giả tuyệt đại tung hoàng đại lục.
- Nếu là thật sự có Long khí thì ngươi có thể cảm ứng không
Yêu Long suy tư một hồi, nói:
- Nếu ở gần thì có lẽ có thể, nhưng ta dù sao chỉ là hồn thể, bản thân chỉ có Long Nguyên, không cách nào hấp thu Long khí. Cho dù tìm được Chân Long chi khí, ngươi làm sao thu nạp đây?
Chân Long chi khí chính là tồn tại bá đạo số một thiên hạ, nếu không có cường giả tuyệt đại căn bản không cách nào thu.
Trong mắt Lý Vân Tiêu lóe ra tinh mang, nói từng chữ:
- Nếu thật có thể tìm được, chưa hẳn phải thu a!
Yêu Long trầm mặc lại, tinh tế suy tư về lời này của Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu lần nữa đóng cửa phòng lại, để tránh quấy rầy đến Lạc Vân váy, hắn đi ra bên ngoài.
Kiến trúc liên bài này nếu đã ở trên Long Mạch, vậy thì nhất định phải có nơi thông xuống mặt đất, có thể trực tiếp tiến vào trong Long Mạch mới đúng. Cũng chỉ có vậy mới có thể không ngừng liên tục sử dụng Chính Dương chi khí, khiến đám Thuật Luyện Sư luyện chế làm nhiều công ít.
...
Ở thành nam Chu Tường đến đưa tin tức giờ phút này vô cùng phiền muộn, toàn thân bị một dây thừng kim loại trói lại, hoàn toàn không thể dùng sức.
Vốn cho rằng đây chỉ là một chuyện cực kỳ nhẹ nhàng, hiện giờ mới hiểu được vì sao lại chỉ đình mình tới đưa. Chỉ là hắn vẫn không rõ, vì sao vừa nhắc tới ba chữ Vũ tiên sinh đối phương đã thay đổi sắc mặt, trực tiếp bắt mình lại rồi. Hơn nữa ở dong binh đoàn Thái Điểu nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa từng nghe qua bên trong dong binh đoàn Khô Lâu có một người gọi là Vũ tiên sinh .
Nội tâm của hắn không khỏi bắt đầu hồ nghi, hơn nữa mắng to bộ phận tình báo của đoàn nội một trận. Vũ tiên sinh này hiển nhiên là nhân vật trọng yếu đến cực điểm, nếu không mình sẽ không phải hưởng thụ đãi ngộ như vậy rồi.
- Này, ta nói Ô Lôi. Chúng ta dầu gì cũng có quen biết a, tuy rằng không có giao tình gì, nhưng chưa từng trở mặt bao giờ. Ta chẳng qua chỉ thay đội trưởng của chúng ta đến đưa đồ, ngươi không cần phải đối với ta như vậy chứ?
Chu Tường bất mãn thì thầm kêu lên.
Ô Lôi chính là cường giả Vũ Hoàng cửu tinh của dong binh đoàn Khô Lâu, chỉ một chiêu đã bắt được Chu Tường, hắn lạnh lùng nhìn Chu Tường, nói:
- Không thả ngươi được, ta phải báo cho bên trên.
Hắn nhìn xuống truyền tin ngọc bài và huyết dịch bên trong dụng cụ kia nói, nói:
- Hai thứ này ta cũng sẽ mang đi, chuyện của ngươi để xử lý sau vậy.
Hắn để cho thủ hạ coi chừng Chu Tường, cũng không quay đầu lại đã đi về hướng tổng bộ dong binh đoàn Khô Lâu.
Chu Tường bướng bỉnh la to lên, rất nhanh đã khiến mấy người trông coi bất mãn, một đám người vây quanh hung hằng đánh cho hắn một trận, lúc này mới trở nên trung thực hơn.
Tổng bộ dong binh đoàn Khô Lâu, trong một gian mật thất.
Ô Lôi báo lại tình huống một lần, đồng thời lần lượt đưa lên hai loại đồ vật.
Trên Vương Tọa, một gã nam tử thân ảnh khôi ngô ngồi ngay ngắn chỗ kia, cả người bao phủ trong màu đen, hoàn toàn không thấy rõ dung mạo. Ở bên cạnh hắn có đứng một gã Hắc bào nhân, cũng cực kỳ thần bí, khí tức trên thân cực kỳ quỷ dị, giống như không có bất kỳ nguyên khí chấn động nào cả, chẳng khác nào người thường.
Nhưng khiến Ô Lôi cực kỳ khẩn trương cũng chính là Hắc bào nhân không có bất kỳ nguyên khí chấn động nào này, tồn tại thần bí nhất dong binh đoàn Khô Lâu-- Vũ tiên sinh, tựa hồ còn khiến người cảm thấy đáng sợ hơn cả đoàn trưởng Trầm Phong.
Vũ tiên sinh giang hai tay ra, truyền tin ngọc bài và dụng cụ thủy tinh chậm rãi bay lên, rơi vào trong lòng bàn tay hắn. Nhẹ nhàng đẩy ngọc bài ra, một đạo thần thức yếu ớt lập tức chấn động ra, bị hắn bắt lấy.
Phác!
Năm ngón tay hắn dùng sức nắm lấy, truyền tin ngọc bài lập tức hóa thành bột phấn, tiêu tán đi.
Ô Lôi trong nội tâm rùng mình, tựa hồ cảm nhận được một cơn tức giận đang tràn ngập, chẳng biết tại sao đáy lòng hắn dâng lên một cổ sợ hãi. Rõ ràng không cảm thụ được chút nguyên khí và uy áp võ ý nào, nhưng lại khiến hắn cực kỳ hoảng sợ.
Nam tử khôi ngô trên Vương Tọa mở miệng nói:
- Vũ tiên sinh, làm sao vậy?
Nam nhân áo đen giơ lên dụng củ thủy tinh kia nhìn một hồi, dùng thanh âm khàn khàn nói:
- Lần này phiền toái. Cố Nguyệt Sinh đã rơi vào tay dong binh đoàn Thái Điểu.
Trầm Phong nói:
- Một cái Cố Nguyệt Sinh thôi mà, mặc dù chết cũng không sao cả, tiên sinh không cần tức giận.
Vũ tiên sinh có chút lắc đầu, nói
- Vốn cũng không có gì, nếu chết cũng sẽ không có phiền toái, nhiều lắm chỉ tổn thất một cái Thái Cổ Thiên Mục. Phiền toái chính là hắn còn sống, hắn là ta mang đến, ngươi có biết sư phó hắn là ai không?
Trầm Phong cau mày nói:
- Sư phó? Sư phó hắn không phải là ngươi sao?