Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2746: Chương 2746: Động thủ (1)




Lý Vân Tiêu thoáng im lặng, đổ mồ hôi nói:

Các ngươi cứ thích cho lâu la xông lên tìm chết? Nhiều lâu la như vậy, giết hay không giết?

Hắn bắt đầu khó xử.

Viên Cao Hàn nói:

Đồng thuật của ngươi thiên hạ vô song, còn lo lắng cái này?

Lý Vân Tiêu vỗ đầu, nói:

Vì sao ta lại quên chứ, võ học quá tạp, nhất thời không nghĩ tới.

Hai mắt của hắn hóa thành huyết sắc, cả bộ mặt biến thành yêu dị.

Ánh mắt đảo qua, đám võ giả ngây ngốc, thần thái lâm vào mê mang.

Quy Lục kinh hãi, cao giọng quát:

Tất cả nhắm mắt lại, đừng nhìn vào mắt của hắn.

Nhưng cho dù nhắm mắt lại cũng không thể tránh được đồng thuật. Bởi vì không cần ngươi nhìn hắn, ánh mắt đảo qua là đủ giết người rồi.

Chi!

Đám người Long Nguyên Vũ lập tức sợ hãi, lập tức hiểu lần này gặp cao thủ rồi, mặc dù là bọn họ cũng cảm thấy tâm thần bất định.

Cữu Quang quát to:

Định thần!

Hắn cắn phá bờ môi, phun ra mọt ngụm máu tươi, nhìn qua.

Ba người còn lại cắn chớp lưỡi, cảm giác đau đớn kịch liệt xông lên đầu, lập tức xua tan cảm giác hoảng hốt này.

Long Nguyên Vũ quát:

Người này thập phần không đơn giản, đồng loạt ra tay!

Ba đại cao thủ lập tức bay lên cao, đồng thời xuất chưởng đập thẳng vào Lý Vân Tiêu.

Lập tức trong thiên địa có cuồng phong quét qua, như sóng biển như sôi trào, trong khoảnh khắc nó đánh thẳng vào Lý Vân Tiêu.

Ba người liên thủ uy thế ngập trời. Lý Vân Tiêu cũng không muốn ngạnh kháng, hắn nhanh chóng vận dụng bộ pháp tránh né.

Muốn đi? Nằm mơ đi!

Long Nguyên Vũ hét lớn một tiếng, bay thẳng lên trên cao, đồng thời bàn tay trái đánh ra một chưởng, hai tay kết ấn trước người.

Hai người khác cũng theo sát phía sau, chỉ hai chiêu này đã phong kín đường lui của Lý Vân Tiêu.

Khí tức cuồng bạo hóa thành long hình bao phủ toàn thân của hắn, làm cho khí huyết trong cơ thể Lý Vân Tiêu lúc này tuôn ra như suối.

Hắn cầm kiếm đứng đó, ba bóng kiếm lạnh giá bay đi, chúng là ba kiếm ý khác biệt, phân biệt đâm tới các hướng khác nhau

Hoặc hùng hồn như sóng biển, hoặc trầm trọng như núi, hoặc lăng lệ như lôi đình.

Dưới thân kiếm là ba kiếm ý lăng lệ ác liệt.

Cái gì?

Ba người Long Nguyên Vũ kinh hãi, thế kiếm kia mặc dù không đủ đánh bại ba người, nhưng nó rực rỡ nhiều màu và vô cùng vô tận, làm cho người xem cảm thấy tươi đẹp rực rỡ.

Cữu Quang và Điêu Vũ trợn mắt há hốc mồm.

Không cần sợ, biến hóa nhiều hơn nữa cũng chỉ là ảo ảnh mà thôi.

Hạ Kình hét lớn một tiếng, ánh mắt biến thành hung ác, bàn tay giơ lên điểm ra một chỉ.

Tay kia của hắn nắm chặt lại, hai kình khí dung hợp phát ra âm thanh gào thét phá không bay đi, lại ngưng tụ thành cương phong đánh ra bên ngoài.

Bành!

Cương phong bắn thẳng vào trong kiếm quang, bắn ra linh áp cường đại, nó nhanh chóng xé rách không gian.

Mà kiếm quang tầng tầng lớp lớp giống như trăm ngàn vết thương, vô cùng vô tận, đây là Thiên Thu Phong hắn lĩnh ngộ từ chỗ Xa Vưu.

Sắc mặt Hạ Kình đại biến, trong nội tâm của hắn sinh ra sợ hãi như sóng cồn.

Một kiếm ba thức chống lại thần thông của hắn, hơn nữa còn giành thượng phong. Nếu đơn đả độc đấu thì hắn đã bai ngay tại chỗ rồi.

Nhưng hắn mặc dù kinh nhưng lại không sợ, bởi vì Long Nguyên Vũ và Quy Lục cũng đồng thời ra tay, ba người liên thủ, cho dù là cường giả siêu phàm nhập thánh cũng không dám khinh địch.

Kiếm giới!

Lý Vân Tiêu quát một tiếng, hắn giơ kiếm lên, một đạo kiếm lực thuần túy mênh mông nhộn nhạo sinh ra, kết giới màu xanh xuất hiện bao phủ phạm vi vài dặm chung quanh.

Đột nhiên ba đạo kiếm ý phóng ra khí thế bàng bạc như con mãnh thú và dòng nước lũ quét qua thiên địa.

Bành!

Hạ Kình bị đánh bay, Thiên Thu Phong giống như ngàn vạn ngọn núi nghiền áp tất cả mọi thứ.

Long Nguyên Vũ và Quy Lục cũng bị trùng kích, tâm thần đại chấn, thân thể bị kiếm giới nuốt hết.

Ba người không dám tiếp tục tấn công, dùng tất cả lực lượng còn lại phòng ngự, sợ bị kiếm lực làm tổn thương.

Bành! Bành! Bành!

Ba người đau khổ chèo chống, trận chiến này ba người lui bước, kiếm lực kia đủ sức làm bọn họ trọng thương.

Khí huyết của ba người chấn động mạnh, miệng khô lưỡi đắng, cố nén không phun máu tươi.

Lý Vân Tiêu dùng một kiếm đánh lui ba người, kỹ kinh toàn trường.

Đám võ giả chung quanh bị đồng thuật ảnh hưởng cũng cả kinh, sợ hãi nhìn qua.

Hắn thu kiếm đứng đó, giẫm lên lồng sắt, nói:

Hiện tại ta mang bốn người này đi, chư vị có thể bán mặt mũi cho ta hay không?

Lần này không có bất kỳ ai dám mỉa mai, thậm chí ngay cả một tiếng nói cũng không có, hoàn toàn im lặng.

Sắc mặt Long Nguyên Vũ ba người còn trắng hơn cả giấy.

Không có khả năng, không có đạo lý.

Đột nhiên Cữu Quang mở miệng nói ra:

Thực lực tiểu tử này chỉ là cửu tinh trung giai Võ Đế, từ tu vị mà nói, hắn đơn đả độc đấu còn không bằng một ai trong ba người, làm sao có khả năng dùng một kiếm đánh lui ba người chứ? Sợ rằng siêu phàm nhập thánh cũng không làm được như vậy.

Sắc mặt ba người khó coi, chỉ cảm thấy rất là mất mặt, Quy Lục càng phẫn hận, nói:

Cữu Quang đại nhân đang trào phúng chúng ta sao? Nếu đại nhân hoài nghi thực lực tiểu tử này, vậy cứ lên đi.

Cữu Quang cau mày nói:

Ta cũng không có ý mỉa mai ba vị, mà là…

Long Nguyên Vũ chen ngang lời hắn, cao giọng nói:

Tiểu tử, bốn người trong cái lồng kia, hai tên cửu tinh đỉnh phong Võ Đế đã thuộc về bất động quy lâm Thi Sát Tông, ta đều không có quyền xử trí. Về phần nhất tinh Võ Đế và cô gái này ngươi cứ mang đi.

Sắc mặt Cữu Quang đột biến, Long Nguyên Vũ đang chỉa đầu mâu vào hắn, trên mặt của hắn mang theo thần sắc giận dữ.

Long Nguyên Vũ nhẹ giọng thở dài:

Cữu Quang đại nhân, vừa rồi ngươi cũng trông thấy. Cũng không phải là ta không bảo vệ hai tên cường giả này, mà là thật sự bất lực. Nếu đại nhân cũng không muốn thi khôi, ta thay mặt đại nhân từ chối, để hắn mang người đi.

Cữu Quang cũng khó làm, chiến thì không phải đối thủ, không chiến thì mất đi hai thi khôi cửu tinh đỉnh phong, mặc dù đối với Thi Sát Tông cũng là tổn thất thật lớn.

Nhưng nơi đây dù sao cũng là bất động quy lâm của bọn họ, là đại bản doanh của bọn họ, tự nhiên không chịu buông tha rồi.

Long Nguyên Vũ đại nhân nói đúng. Hai tên trong đó thuộc về Thi Sát Tông, mong bằng hữu cho vài phần mặt mũi, mang hai người khác là được. Kể từ đó, chúng ta là bằng hữu không phải là kẻ địch, thập phần hoan nghênh bằng hữu thường tới bất động quy lâm làm khách.

Thường xuyên đến làm khách thì miễn, địa phương quỷ quái này bản thiếu gia cả đời cũng đều không muốn đến lần thứ hai. Làm bằng hữu với Thi Sát Tông thì ta càng không có hứng thú, hôm nay từ biệt, ngày sau không tương kiến đâu.

Lý Vân Tiêu cự tuyệt không chút lưu tình.

Trong thế gia lánh đời, Thi Sát Tông là tồn tại như thái sơn bắc đẩu, ai dám không nể tình. Tiểu tử này đúng là đắc tội người ta tới chết mà.

Long Nguyên Vũ ba người vô cùng vui vẻ, trao đổi ánh mắt với nhau.

Chỉ cần làm cho Cữu Quang giận dữ, Thi Sát Tông ra tay, tiểu tử này phải chết không nghi ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.