Chương 1788: Dự cảm điềm xấu. (1)
Nhưng hắn thân là cường giả Võ Đế cửu tinh, không có việc gì sao lại có cảm ứng được, nhất định có chuyện xảy ra. Mà đám người đứng ngoài xem duy nhất uy hiếp được đến hắn cũng chỉ có Bắc Minh Kháng Thiên thôi.
Cho nên thấy Bắc Minh Kháng Thiên ra tay, hắn càng kiên định cách nghĩ trong lòng hơn, trong mắt hiện lên sát cơ, lạnh giọng nói:
Hiểu lầm cái gì, mau cút.
Một chữ “cút” nhổ ra, trong tay càng xuất hiện hàn tinh, chiêu chiêu muốn lấy tánh mạng Bắc Minh Kháng Thiên.
Bắc Minh Kháng Thiên giận tím mặt, mình nói như thế nào cũng là cường giả Võ Đế bát tinh đỉnh phong, bị đối phương quát tháo như tiểu hài tử, lập tức cảm thấy giận dữ, lạnh lùng nói:
Cút con mẹ ngươi, tưởng lão tử sợ ngươi sao?
Hắn đơn tay vừa lộn, một chiêu ta sinh ra nhai mờ mịt mà lên, lăng không chụp được
Trên bầu trời Tinh Vân lóe sáng, dị tượng bộc phát.
Sắc mặt Quảng Nguyên đại biến, một chiêu Ngô Sinh Hữu Nhai bay lên dị tượng, trực tiếp đè xuống trên người hắn. Hắn tuy rằng chính là cường giả cửu tinh, nhưng thương thế trên người chưa lành, cũng không dám lãnh đạm.
Xuân giang triều thủy liên hải bình.
Quảng Nguyên hai tay bấm niệm pháp quyết, trên người nhộn nhạo ra đạo đạo thủy nguyên, dẫn động lực lượng biển cả bốn phía, phảng phất thủy triều lên xuống, đánh tới Tinh Vân xoay tròn kia.
“Ầm ầm”
Hai cổ lực lượng đánh tới, chấn khiến đầy trời đều là nước biển, khiến người hoa cả mắt.
Bắc Minh Kháng Thiên lên tiếng, hai người đều công kích thăm dò nhau một chút, trên cơ bản chỉ dùng tám phần khí lực, khí huyết trong cơ thể Bắc Minh Kháng Thiên kích động, một hồi hoảng sợ
Quảng Nguyên hừ lạnh một tiếng, nói:
Không muốn chết thì mau cút.
Sắc mặt Bắc Minh Kháng Thiên âm trầm, tuy rằng hắn cảm giác chênh lệch giữa hai người cũng không quá lớn, nhưng chung quy vẫn rơi xuống hạ phong, chỉ có thể xanh mặt nhìn chằm chằm vào Quảng Nguyên. Dùng ý nghĩ của hắn, Quảng Nguyên cũng không có lý nào cứu Lý Vân Tiêu cả́, hơn phân nửa là muốn giết hắn, để L ý Vân Tiêu chết ở trong tay người này cũng tốt, bớt đi một số phiền toái.
Giờ phút này Lý Vân Tiêu đã cấm lấy năm kiện Long chi bí bảo, dưới dư âm một chưởng vừa rồi của hai người liền bị chấn bay ra xa xa.
Hắn hiện giờ cực kỳ suy yếu, vì giết Nhuận Tường hắn đã không tiếc bất cứ giá nào vận dụng hết tất cả át chủ bài rồi.
Nhìn Quảng Nguyên đang đến gần từng bước một, Hồ Lô Tiểu Kim Cương và Đại Ngạc Ngư lập tức thủ hộ hai bên trái phải hắn.
Người còn lại thì khiếp sợ uy thế của Quảng Nguyên, có lòng muốn cứu giúp nhưng lại bất lực.
Thủy Tiên hoảng sợ nói:
Đại đảo chủ, không thể giết hắn.
Quảng Nguyên cười nhạt:
Công chúa điện hạ, người này giết Vương tử Bắc Hải, tội ác tày trời, không thể không chết ah!
Thủy Tiên khẩn trương, không biết giải thích thế nào, lóe lên phía xuất hiện ở trước người Lý Vân Tiêu, ngăn Quảng Nguyên lại nói:
Người này ta có lưu trọng dụng, quyết không thể giết
Sắc mặt Quảng Nguyên lạnh xuống, lộ ra một tia giễu cợt, nói:
Lý Vân Tiêu, Nhuận Tường đã làm tới mức kia, vẫn không giết được ngươi, giờ phút này lại có công chúa điện hạ che chở ngươi, xem ra ngươi thật có thiên mệnh nơi thân ah.
Hắn ôn nhu cười nói:
Công chúa điện hạ, nếu không như vậy đi. Hắn đã giết Vương tử Bắc Hải, ta cũng không thể tùy tiện thả g hắn, bảo hắn giao ra năm kiện Long chi bí bảo mà Nhuận Tường lưu lại, hơn nữa còn theo ta đi Vương cung Bắc Hải một chuyện để tiếp nhận xử phạt, việc này coi như bỏ qua.
Trên mặt Thủy Tiên do dự bất định, nàng cũng cảm nhận được sự cường thế của Quảng Nguyên, nếu không đáp ứng sợ rằng hắn sẽ trực tiếp trở mặt giết Lý Vân Tiêu cũng nên
Lý Vân Tiêu nhét rất nhiều thiên tài địa bảo vào trong mồm, vừa ăn vừa cười nói:
Nếu thật phải về Vương cung Bắc Hải chịu phạt, vậy Chân Long bí bảo kia tự nhiên ta sẽ dự mình giao cho Bắc Hải chi chủ, ngươi thu đi là có lý gì?
Quảng Nguyên cười lạnh nói:
Bởi vì ngươi làm người quá mức giảo hoạt, ta sợ trên đường có biến. Nếu muốn sống sót thì đây chính là lựa chọn duy nhất của ngươi.
Hai người đều cười lạnh không thôi, cũng biết đây chỉ là lý do nói cho Thủy Tiên nghe mà thôi.
Bắc Minh Kháng Thiên liền âm trầm, tuy rằng hắn cũng cho rằng Quảng Nguyên sẽ bỏ qua Lý Vân Tiêu, nhưng không thể mạo hiểm như vậy được, Lý Vân Tiêu nhất định phải giết
Đại đảo chủ, cô nàng này là người Hải tộc các ngươi, nếu ngươi không tiện ra tay thì Lý Vân Tiêu để ta tới giết, Long chi bí bảo gì đó ngươi cầm lấy đi.
Vì giết Lý Vân Tiêu, hắn cũng bất chấp sỉ nhục vừa rồi rồi.
Bắc Minh Lai Phong cảm thấy có chút kỳ quái, không rõ vì sao Kháng Thiên trưởng lão một mực bảo vệ Lý Vân Tiêu lại đột nhiên trở mặt nổi lên sát tâm như thế
Quảng Nguyên làm thủ thế, híp mắt cười nói:
Mời.
Bắc Minh Kháng Thiên hừ một tiếng, liền chậm rãi đi tới chỗ Lý Vân Tiêu, sát ý trong mắt không ngừng tăng vọt.
Lý Vân Tiêu lâm nguy không sợ, cười nói:
Kháng Thiên trưởng lão, nửa sau bộ công pháp kia ngươi không cần nữa sao?
Bắc Minh Kháng Thiên lạnh giọng nói:
Lý Vân Tiêu, không nên giả bộ trước mặt ta. Ngươi có lẽ hiểu rõ vì sao ta muốn giết ngươi, ngươi và người nọ đến cùng quan hệ thế nào? Chỉ cần nói ra, hơn nữa nói cho ta biết người nọ chết hay chưa thì giờ ta có thể tha cho ngươi một mạng.
Tất cả mọi người đều vẻ mặt mờ mịt, không rõ lời hắn nói là có ý gì.
Quảng Nguyên thủy chung híp mắt, vẻ mặt mỉm cười. Đợi đến khi Bắc Minh Kháng Thiên lướt qua bên người hắn thì trong mắt của hắn tuôn ra một đạo tinh mang, đột nhiên ra tay làm khó dễ, song chưởng đánh mạnh tới phía trước.
Ngươi. . .
Bắc Minh Kháng Thiên hoảng hốt, đến khi phản ứng lại thì đã bị chưởng lực bao phủ, trong lúc vội vàng liền vận khí ngăn cản.
“Phanh”
Không có bất kỳ chiêu thức hoa lệ nào cả, chỉ là so đấu nguyên lực thuần túy, hai đạo lực lượng đột nhiên đánh cùng một chỗ.
Trong mắt Quảng Nguyên hiện lên hàn khí, tiếp tục dùng lực đẩy, kình lực kia ép tới trên người Bắc Minh Kháng Thiên.
Hắn đột nhiên ra tay như thế khiến tất cả mọi người đều thất kinh, không rõ ràng cho lắm. Người Bắc Minh Huyền Cung cũng cảm thấy hoảng sợ, muốn tiến lên cứu người, nhưng căn bản không có tác dụng gì cả.
Bắc Minh Kháng Thiên giận dữ nói:
Đại đảo chủ, ngươi đây là ý gì? Chẳng lẽ ngươi không muốn giết Lý Vân Tiêu?
Hắn cảm nhận được lực lượng trong tay Quảng Nguyên đang không ngừng đẩy t ới, trực tiếp dốc hết sức hàng thập hội, muốn dùng chênh lệch cảnh giới để đánhchết mình.
Hơn nữa chiêu này cực kỳ có tác dụng, mình đầu tiên đã bị lỡ mất tiên cơ, không thể trốn chạy, chỉ có thể cứ thế liều nguyên lực với hắn thôi.
Quảng Nguyên nhe răng cười nói:
Từ lúc bắt đầu trong lòng ta đã luôn có dự cảm bất hảo, mí mắt giật liên tục. Trên đảo này có thể khiến lòng ta kiêng kị, thậm chí xúc phạm tới ta, trừ ngươi ra còn có thể là ai? Lý Vân Tiêu tự nhiên phải giết, nhưng trước hết phải trừ ngươi đã.