Chương 607: Gặp lại Vũ tiên sinh. (2)
Lý Vân Tiêu cười từ không trung đi xuống, nói:
- Bảo ngươi ngoan ngoãn nghe lời, tiểu hài tử không nghe lời sẽ dễ bị ăn đòn.
Ở bên trong hố lớn truyền đến tiếng rên rỉ của Đường Kiếp, thống khổ không thôi. Tuy rằng thực lực của hắn đủ cường, trang bị cũng thật lợi hại, nhưng dù sao vẫn là lần đầu tiên rơi vào loại sinh tử quyết đấu này, kinh nghiệm cùng các phương diện đều không đủ.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu dừng lại bước chân, thân thể như là đeo chì, rốt cuộc không cách nào bước ra một bước, đồng tử bỗng nhiên trở nên co rút lại.
Một hắc sắc nhân ảnh không biết từ lúc nào đã hiện ra ở trước mặt hắn, đứng bên người Đường Kiếp, toàn thân bao bọc bên trong hắc bào, giống như u linh tản mát ra hàn khí.
- Vũ tiên sinh!
Lý Vân Tiêu sắc mặt khó coi đến cực điểm, từng chữ nghiến răng nghiến lợi nói.
Người này đúng là Vũ tiên sinh từng cùng hắn ở trong địa động đại chiến qua, từ trên người ẩn ẩn phát ra khí tức tựa hồ so với lúc trước càng mạnh hơn nữa, dĩ nhiên lặng yên không một tiếng động đã xuất hiện tại đây.
Vũ tiên sinh nhìn Lý Vân Tiêu một cái, trong ánh mắt cũng là vẻ phức tạp, trực tiếp chỉ vào Đường Kiếp nói ra:
- Người này ta muốn dẫn đi.
Lý Vân Tiêu không nói gì, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm vào đối phương.
- Ngươi là cái thứ gì, nói mang đi liền đi?
Đoàn trưởng Liệp Nhân dong binh đoàn là người thứ nhất xông lên, phẫn nộ quát:
- Muốn mang hắn đi, hỏi qua mọi người chúng ta trước đã!
Vũ tiên sinh đối với người này nói xem như không thấy, chỉ là nhìn xem Lý Vân Tiêu nói:
- Ta muốn dẫn hắn đi, các ngươi ai cũng ngăn không được, ta tạm thời còn không muốn cùng ngươi là địch.
Lý Vân Tiêu sắc mặt trắng bệch, đối phương nói là lời nói thật, bằng vào hồn lực bát giai Thuật Luyện Sư kia cùng với nhục thân còn ở trên chí cường bá thể của mình, cộng với cửu giai huyền khí nữa, coi như là Võ Tôn tại đây cũng chưa chắc ngăn được hắn.
Liệp Nhân dong binh đoàn đoàn trưởng là người thứ nhất xông lên, vốn định tranh công. Ai biết dĩ nhiên trực tiếp bị không để ý tới, cảm giác ở trước mặt Lý Vân Tiêu đánh mất thể diện, lập tức giận tím mặt, cười lạnh nói:
- Nực cười! Ngươi cho rằng ngươi là Võ Tôn ah! Còn ai cũng ngăn không được! Hôm nay ngươi cùng với tên Tứ Cực Môn Thiếu chủ này như nhau, đều gục xuống cho lão tử ah! Các huynh đệ lên cho ta!
Hắn cũng không phải mãng phu, trong lúc nói chuyện, cũng đã dùng thần thức đem tu vị của đối phương phán đoán không sai biệt lắm, thì ra là bộ dáng thất tinh Võ Hoàng, lúc này mới không sợ hãi chút nào buông tay xông đi lên.
Người còn lại của Liệp Nhân dong binh đoàn cũng muốn ở trước mặt Lý Vân Tiêu bộc lộ bản thân, một trước một sau xông đi lên, tổng cộng bảy người từ bảy phương hướng khác nhau hướng phía Vũ tiên sinh công kích.
Vũ tiên sinh vẫn là nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, trên mặt không có chút nào cảm xúc chấn động, tựa hồ đang chờ đợi hắn trả lời.
Liệp Nhân dong binh đoàn đoàn trưởng càng là nộ hỏa trùng thiên, quát to:
- Cổ Tinh Quyết, đi chết đi!
Vũ tiên sinh rốt cục động nhưng không phải thân thể của hắn, mà là áo đen trên người tựa hồ có gió nhẹ thổi qua, bắt đầu trở nên phiêu động.
Đồng tử đột nhiên co lại, sợ hãi nói:
- Không tốt, coi chừng!
Hai con ngươi của hắn lập tức hóa thành huyết sắc loan nguyệt, tinh thần công kích rất mạnh lao ra, không gian vặn vẹo một hồi, hướng phía trên người Vũ tiên sinh lan tràn mà đi.
Vừa rồi áo đen trên người Vũ tiên sinh phiêu động, đúng là biểu hiện thần lực phóng ra ngoài, bị hắn bắt được. Lúc này mới hô to coi chừng, lấy đối phương tinh thần lực công kích, muốn chế phục bảy người này là sự tình dễ dàng. Lúc này mới vội vàng ra tay muốn cứu người.
- Hừ!
Vũ tiên sinh lộ ra khinh thường hừ lạnh, chỉ thấy không gian xung quanh hắn kịch liệt vặn vẹo biến hóa, tinh thần lực của Lý Vân Tiêu bị ngăn trở, không chỉ có khó có thể tinh tiến nửa phần, ngược lại bị cắn trả trở về.
Mà xung quanh bảy tên Võ Hoàng cường giả xuất chiêu công kích kia, theo không gian vặn vẹo đồng thời trở nên hoảng hốt, trên không trung bồng bềnh đung đưa, cuối cùng dĩ nhiên toàn bộ biến mất không thấy gì nữa.
- Phốc!
Lý Vân Tiêu kêu rên một tiếng, không ngờ là đã bị thương tổn!
Ánh mắt của hắn lộ ra vẻ lăng lệ ác liệt cùng sắc mặt giận dữ, gắt gao nhìn chằm chằm vào đối phương. Tu vị, thân thể, hồn lực, huyền khí đều bị đối phương gắt gao áp chế, cho tới bây giờ chưa lúc nào gặp phải sự tình phiền muộn như thế. Lại để cho hắn hoàn toàn vô kế khả thi không có bất kỳ biện pháp nào cả.
- Người, người ở đâu rồi?
Chung quanh đám võ giả kia tất cả đều là sững sờ, lộ ra thần sắc ngạc nhiên, bảy người sống sờ sờ ngay tại trước mắt hư không tiêu thất quái dị như thế, ai nấy khó có thể lý giải nổi, trong đầu toàn bộ đều là nghi vấn.
Vũ tiên sinh không hề sợ hãi ánh mắt của Lý Vân Tiêu, hừ lạnh nói:
- Ngươi vừa rồi thi triển hẳn là Đồng Thuật Nguyệt Khuyết của Cổ Phi Dương a. Hừ, Cổ Phi Dương được vinh dự là tinh thần công kích đệ nhất nhân. Đám a miêu a cẩu gì đó đều tranh nhau bắt chước đồng thuật của hắn. Cố Nguyệt Sinh kia đạt được một cái Thái Cổ Thiên Mục đã cho rằng có thể so sánh với Cổ Phi Dương, quả thực chó má cũng không phải.
- Ta khuyên ngươi một câu, mấy đại đồng thuật công kích của Cổ Phi Dương đều là lấy thuật đạo lĩnh ngộ tuyệt cường làm cơ sở. Có thể đem hồn lực vận dụng đạt tới tình trạng xuất thần nhập hóa, lúc này mới có thể đủ tùy ý thi triển đi ra, thay trời đổi đất, biến hóa thời không. Mà các ngươi đám lâu la này chỉ biết là bắt chước thủ đoạn công kích, vận khí tốt mà nói có thể thành công mấy lần. Nếu là vận khí không tốt, không cần đối phương ra tay, chính mình cũng sẽ bị lực lượng khó có thể khống chế đó cắn trả vào, hoàn toàn ngược lại.
Lý Vân Tiêu sững sờ, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Không thể tưởng được đối phương dĩ nhiên đối với đồng thuật của mình lý giải như thế! Nhưng trong đầu như thế nào lại không có ấn tượng với người này.
Yêu tộc mặc dù đại bộ phận bị nhốt trong Ngũ Hà Sơn, nhưng Thiên Vũ Đại Lục vẫn có không ít thế lực Yêu tộc lẻ tẻ tồn tại. Mà một ít Yêu Luyện Đại Sư thực lực cường đại hắn cũng đã gặp, ban đầu ở Hóa Thần hải cùng một tên cửu giai Yêu Luyện Sư thi đấu, lúc này mới luyện ra Kiếm Trảm Tinh Thần.
Thế nhưng mà vị Vũ tiên sinh này lại không hề có chút ấn tượng nào.
Lý Vân Tiêu kinh hãi biểu lộ ở trong mắt Vũ tiên sinh, còn tưởng rằng là bản thân nói trúng điểm yếu của đối phương, hừ nhẹ một tiếng nói:
- Người ta dẫn đi, ngươi tu luyện cho tốt a. Ta còn có thể lại tới tìm ngươi.
Nói xong hắn phất một cái tay, không gian lần nữa bắt đầu vặn vẹo, dần dần hắn cùng Đường Kiếp đẫ biến mất ở trước mắt của mọi người.
Đám người Bân Kiệt nhanh chóng vây quanh, bốn phía đang trông xem thế nào, căn bản tìm không thấy bất luận bóng người nào.