Chương 1267: Giải ấn. (2)
Vâng.
Người kia đáp lại một tiếng, hơn mười người liền bắt đầu tìm kiếm ở xung quanh. Tất cả thi thể và binh khí đều bị Phượng Hoàng Chân Hỏa của Lý Vân Tiêu đốt thành tro tàn, chỉ còn lại có một ít tro. Mọi người lục soát nửa ngày cũng không có bất kỳ phát hiện nào.
Khương Thiệu Nguyên rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là thu binh rời đi.
Lý Vân Tiêu hóa thành sấm sét rời đi mấy trăm dặm, sau đó mới dần dần lộ ra chân thân, đi vào bên trong thành. Hắn lại lòng vòng một hồi. Sau khi xác nhận không có người nào theo dõi mình, hắn mới chọn đúng phương hướng, làm mua một chiếc xe chỉ nam, tiến về phía tổ chức khối băng chiếm giữ.
Hắn muốn gặp Khương Nhược Mai một chút, trước khi quần anh tụ hội.
Sau nửa canh giờ, xe chỉ nam cuối cùng đã tới nơi. Hắn trực tiếp ẩn mình vào trong hư không, chờ đợi Khương Nhược Mai đến.
Nhất cử nhất trộng của toàn bộ căn cứ đầu nằm trong phạm vi thần thức của hắn bao dung, bên trong tổ chức khối băng chỉ có mấy người làm việc vặt. Hình như tất cả đã ra ngoài, không biết đang làm gì.
Rất nhanh, liền thấy từng thành viên của tổ chức phờ phạc trở về. Mỗi người đều ủ rũ cúi đầu. Cũng có không ít người bị thương.
Ai, nhiệm vụ lại thất bại. Từ khi tổ chức thành lập ra đến bây giờ, hơn mười lần tất cả các loại nhiệm vụ lớn nhỏ, ngoại trừ lần giúp nữ thần cướp một nha hoàn tuổi trẻ gương mặt xinh đẹp kia ra, không có một lần nào thành công. Thật sự đả kích người.
Khụ, khụ. Ta nghe nói có người vài lần nhìn thấy nha hoàn lần trước cướp về ở trong viện của lão đại. Cũng không biết là thật hay giả.
Hư, không nên nói bậy. Ngươi không muốn sống nữa sao? Lần trước trong tổ chức có người nghi vấn quyền uy của lão Đại và Tuyết Cầu tỷ tỷ, kết quả ngày hôm sau đã bị người ta tìm thấy thi thể ở trong hố phân sau viện.
Người kia lau mồ hôi, nói:
Mẹ nó, chuyện này cũng quá kinh khủng đi. Nếu không phải trong lòng vẫn còn có một chút chấp niệm muốn gặp nữ thần một lần, ta đã sớm rời khỏi tổ chức.
Ai, tiến vào thì dễ, rời đi mới khó. Lần trước có người muốn rời khỏi tổ chức, kết quả ngày hôm sau lại bị người ta phát hiện ra một chân hắn ở trong bụi cỏ. Những bộ phận còn lại không thấy. Sau đó cũng chưa từng gặp lại người này.
. . . .
Vừa làm xong nhiệm vụ, một chút khí lực cũng không còn. Trong người lão tử còn bị thương. Ngươi đừng nói mãi mấy chuyện quỷ quái như vậy có được hay không?
Mấy người đang bàn luận, đột nhiên một con thuyền chiến hạm Hổ Vương từ không không trung đi tới. Tiếp đó, lại thấy một bóng đen cực lớn từ trên chiến hạm hạ xuống.
Mọi người đang ngây ra một lát, sau đó mới có người kịp phản ứng, cả kinh kêu nói:
Là Tiểu Tuyết tỷ tỷ. Nhanh… nhanh thông báo với Tinh Hoa đại ca.
Sau khi Tuyết Cầu hạ xuống, thân thể gần như chiếm lấy nửa sân. Nàng vội vàng di chuyển vào bên trong.
Yến Tinh Hoa rất nhanh từ bên trong đi ra, ánh mắt lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, nói:
Tại sao Tiểu Tuyết tỷ tỷ lại đích thân đến đây? Nhiệm vụ lần này thất bại, vậy không thể tìm thấy được thần thảo giảm béo để có dáng người thon thả như nữ thần Nhược Băng, nhưng mọi người. . .
Ra ngoài. Các ngươi đều đi ra ngoài cho ta. Nhanh lên một chút.
Nàng béo Tuyết Cầu không kịp chờ đợi quát lớn. Hình như trong lòng nóng như lửa đốt, liều mạng quát mọi người.
Ra ngoài? Có ý gì?
Yến Tinh Hoa không hiểu nguyên nhân, có chút kinh ngạc.
Sắc mặt nàng béo Tuyết Cầu cứng đờ, ngũ quan lập tức vặn vẹo, giận dữ hét:
Ta bảo tất cả các ngươi đều cút ra ngoài, không nghe thấy sao? Yến Tinh Hoa, còn cần ta phải nói lại một lần nữa sao?
Trên người nàng bạo phát ra hơi lạnh. Không ngờ cũng là cao thủ võ đạo. Điều đó khiến Yến Tinh Hoa ngẩn ra, vội vàng nói:
Được được.
Hắn quát lớn:
Tất cả mọi người theo ta đi ra ngoài. Tiểu Tuyết tỷ tỷ có chuyện gấp muốn làm.
Dưới sự chỉ huy của hắn, người của tổ chức khối băng bụng đầy nghi ngờ đều rời khỏi sân.
Tuyết Cầu đánh ra vài đạo phù văn trong không trung. Không ngờ là kết giới phòng ngự, hoàn toàn bao phủ toàn bộ tiểu viện. Lúc này nàng mới nhìn chung quanh một vòng, mở miệng nói:
Là ai yêu cầu ta tới. Ra đi. Ta đã tới đúng hẹn.
Nàng kêu lên vài tiếng, thân thể dài rộng ở trong sân không ngừng di chuyển, có vẻ đặc biệt nôn nóng bất an.
Lý Vân Tiêu than nhẹ một tiếng, liền từ trong hư không đi ra, nói:
Nhược Mai tiểu thư, lại gặp mặt.
Khương Nhược Mai nhanh nhẹn quay thân thể lại, quan sát Lý Vân Tiêu một lược. Biểu tình mong đợi trên mặt trong nháy mắt trở nên cực kỳ thất vọng. Một hàn ý lan tràn ở bên ngoài cơ thể. Nhiệt độ trong cả viện trong nháy mắt đã hạ xuống giống như đang ở giữa mùa đông.
Là ngươi? Là ngươi đưa ngọc giản cho tiện nhân Nạp Lan Chỉ Tuyền kia lừa gạt ta đi ra sao?
Giọng nói của nàng gần như xé rách thanh quản, áp chế tâm tình cực kỳ tức giận. Từng miếng thịt béo ở dưới sự tức giận đều run rẩy.
Lừa gạt?
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
Tuyết Cầu tỷ tỷ nói lời này ta thật sự không thích nghe. Những lời ta nói ở trên ngọc giản đều là sự thật.
Là thật? Hừ.
Khương Nhược Mai nghiến răng nghiến lợi nói:
Ngươi nói ngươi biết đồng thuật của Cổ Phi Dương, có thể thi triển cho ta xem? Cho dù là thật, nếu không có tu vi thuật đạo thất, bát giai, thi triển ra thì có ích lợi gì?
Đây cũng là nguyên nhân khiến nàng vừa nhìn thấy Lý Vân Tiêu đã hoàn toàn thất vọng thậm chí phẫn nộ. Thiếu niên trẻ tuổi như vậy, cho dù thật sự có biết đồng thuật, cũng tuyệt đối không thể đạt được thuật đạo tu vi thất, bát giai.
Lý Vân Tiêu khẽ cười, không nói hai lời thi triển ra thuấn di, ở trước mặt Khương Nhược Mai liên tục biến hóa vị trí mấy lần.
Thuấn di? Thuật Luyện Sư bát giai mới có thể thi triển ra thuấn di?
Khương Nhược Mai thoáng cái liền dại ra. Sau đó trong nháy mắt nàng tràn ngập vẻ vui mừng giống như phát điên, kích động nói:
Vậy còn đồng thuật?
Hai mắt Lý Vân Tiêu dần dần trở nên mơ màng, đột nhiên hóa thành hai mặt trăng máu, yêu dị vô cùng.
Toàn thân Khương Nhược Mai chấn động, trong phút chốc mất đi linh thức. Trên mặt dần dần trở nên dại ra. Bộ dạng hoàn toàn bị hút vào. Cũng không biết trải qua bao lâu, mới dần dần di chuyển được.
Trong phút chốc, nội tâm của nàng kích động nói không nên lời. Thân thể khổng lồ thoáng cái quỳ xuống, liên tục bái lạy. Chỉ tiếc thân thể kia quá mức khổng lồ. Dù nàng dập đầu thế nào cũng không chạm được tới mặt đất. Nàng kêu khóc:
Đại nhân, đại nhân, ngài nhất định phải giúp ta một chút. Cầu xin ngài, ngài chính là cha mẹ sống lại của ta.
Mặt Lý Vân Tiêu đen lại, vội vàng nói:
Đứng lên mà nói. Bệnh trạng của nàng, vừa rồi ta đã tra xét một lượt. Trên cơ bản cũng hiểu một chút. Ta đã thử loại bỏ phân nửa ảnh hưởng lưu lại trên người nàng khi còn ở trong bụng mẹ. Nàng có thể thử vận chuyển nguyên lực cảm nhận một chút xem sao.