Đôi mắt Mục Bạch Vanh tóe lửa, hai tay không ngừng bấm quyết.
Khôi lỗi cũng thi triển ra ấn quyết, phối hợp khăng khít. Cuối cùng bốn chưởng chạm vào nhau, song quyết hợp nhất
Một vòng ấn to hiện ra trên bầu trời, ánh sáng vàng vô biên.
Mọi người giật mình kêu lên:
Là thần thông siêu mạnh của Bạch Vanh trưởng lão, Thiên Cơ Ấn!
Đây là thần thông áp đáy hòm của Mục Bạch Vanh, không đến phút cuối liều đấu sống chết thì tuyệt đối không dùng. Xem ra Mục Bạch Vanh đã tức giận đến mụ đầu.
Mục Trang nổi giận, đập bàn đứng dậy cao giọng quát:
Mục Bạch Vanh!
Mục Bạch Vanh đã giết đỏ mắt, cắn răng nói:
Tộc trưởng đại nhân đừng ngăn cản ta, chờ ta giết hắn rồi sẽ xin tộc trưởng xử tội bất kính sau!
Thiên Cơ Ấn to cỡ mấy mẫu trên bầu trời, bao phủ một phương thiên địa.
Tử đệ Mục gia ở phía xa cảm nhận hơi thở đó sợ hãi liên tục thụt lùi để tránh bị lan đến.
Trong đó có một nam nhân mặt mày bất phàm, chính là Mục Phong Hoa. Gã nhìn hai người chiến đấu, mặt không chút máu.
Ngày xưa tại Hồng Nguyệt thành lần đầu gặp gỡ, tuy tư chất của Lý Vân Tiêu siêu tuyệt nhưng Mục Phong Hoa vẫn có tự tin chiến đấu thì thắng thua là năm mươi năm mươi.
Phần thắng năm mươi đó đã là nhục nhã lớn lao đối với thiếu niên thiên tài của Mục gia như Mục Phong Hoa.
Vì có thể hoàn toàn nghiền nát đối phương, Mục Phong Hoa trở về Mục gia rồi luôn bế quan khổ tu, dùng cách tàn nhẫn nhất hành hạ chính mình. Mục Phong Hoa cho rằng khi gặp lại thì phần thắng sẽ là trên chín mươi phần trăm, bây giờ gặp mới biết phần thắng là số không.
Đệ đệ của Mục Phong Hoa là Mục Phong Tuấn mặt trắng bệch, thỉnh thoảng dụi mắt, hoàn toàn không dám tin thiếu niên trước mắt là đối thủ ngày xưa đánh một trận với mình.
Mục Chinh sốt ruột xoay vòng vòng, nếu Lý Vân Tiêu bị thương thì . . . Vũ quyết chỉ còn lại ba ngày là tới. Nếu Lý Vân Tiêu ở trạng thái đỉnh cao, dù Mục Bạch Vanh mạnh mấy thì Mục Chinh không lo gì.
Mục Chinh liếc hướng Mục Trang, thấy mặt gã âm trầm nhưng không ra tiếng ngăn cản nữa.
Thiên Cơ Ấn to lớn co rút trên bầu trời đảo Thông Thiên, lực lượng khủng bố thông qua ấn quyết áp súc lại, độ tinh thuần liên tục cô đọng tăng cao cuối cùng rút nhỏ còn cỡ bánh xe, đây là cực độ Mục Bạch Vanh có thể làm được.
Mục Bạch Vanh hét to một tiếng:
Chết đi!
Thiên Cơ Ấn đột nhiên giáng xuống.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn Mục Bạch Vanh, cười khẩy nói:
Hừ! Đừng tưởng chỉ có Mục gia các ngươi mới có khôi lỗi, bản thiếu gia cũng có!
Trán Lý Vân Tiêu lấp lóe dải sáng, Hồ Lô Tiểu Kim Cương bay ra, toàn thân màu hắc kim. Ánh mặt trời chiếu xuống người Hồ Lô Tiểu Kim Cương lấp lánh ánh sáng chín sắc.
Mục Trang nhướng cao mày, thẫn thờ kinh kêu:
Thần Luyện Cương!
Mục Chinh rùng mình, trong mắt tràn đầy vẻ kinh sợ.
Trong đầu Mục Chinh chợt lóe tia sáng, đã hiểu lý do tại sao Lý Vân Tiêu bị cạn kiệt tinh thần lực nhiều như vậy.
Mới lấy được Cực Bắc Băng Tinh mà Lý Vân Tiêu đã luyện ra Thần Luyện Cương!
Tâm tình kinh sợ của Mục Chinh khó tả, như sóng không ngừng vỗ bờ biển, người ngây ngẩn, thẫn thờ.
Nhưng không ai chú ý Mục Chinh thẫn thờ, vỉ Mục Trang hét một câu Thần Luyện Cương làm tất cả rướn cổ, xoe tròn mắt nhìn chằm chằm.
Hồ Lô Tiểu Kim Cương chớp mắt đến trước Thiên Cơ Ấn, con ngươi co rút, bày ra tư thế, một đòn Kim Cương quyền tung ra.
Trên nắm tay dâng lên phong vân, không gian bị quyền lực kéo xoay tròn, có một đóa hoa nhỏ màu trắng phập phềnh trong đó.
Tim Mục Chinh rớt cái bịch, nhìn kỹ lại.
Đóa hoa nhỏ màu trắng đó là chiêu thần thông khủng bố lúc trong Tuyết chi quốc, Linh Mục Địch đối phó Thái Sơ Chân quyết của Phong Yếu Ly.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hồ Lô Tiểu Kim Cương nghiêng tới trước, cả người cùng với Kim Cương quyền chui vào Thiên Cơ Ấn.
Thiên địa nổ tung như sụp đổ, nguyên đảo Thông Thiên bùng nổ tầng mây vòng xoáy, bên trong là lỗ hổng đen thui. Tầng sương mù trên bầu trời bị dạt ra xa vài dặm.
Trung tâm dao động năng lượng, Mục Bạch Vanh căng thẳng nhìn đằng trước, không biết Lý Vân Tiêu đã chết chưa.
Đột nhiên con ngươi Mục Bạch Vanh co rút, một bóng đen bay ra xuất hiện trước mặt, năm ngón tay bóp cổ họng Mục Bạch Vanh xách lên cao.
Răng rắc!
Mục Bạch Vanh nghe xương cổ mình vỡ vụn, trong lòng tràn đầy sợ hãi và kinh hoàng. Chỗ hiểm toàn thân Mục Bạch Vanh trải qua chế tạo đặc biệt, xương cổ họng cứng còn hơn kim loại vậy mà bị bóp nát vụn được ngay.
Mục Bạch Vanh vội thúc giục ấn quyết trong tay, khôi lỗi bên cạnh giơ tay công kích, năm ngón tay vươn ra dao bén chém thẳng xuống.
Hồ Lô Tiểu Kim Cương không hề né tránh, mặc cho dao bén chém vào người mình, lại tung ra một đòn Kim Cương quyền.
Bùm!
Năm đầu ngón tay khôi lỗi đứt lìa, Kim Cương quyền đánh trúng ngực nó lõm sâu xuống, bị đẩy lùi ra xa mấy trượng.
Mục Bạch Vanh hoảng hốt, khôi lỗi của mình so với đối phương dù là về công kích, phòng ngự, linh tính vân vân đều kém xa cả con phố.
Rầm!
Hồ Lô Tiểu Kim Cương đẩy lùi khôi lỗi, nắm đấm tay trái đánh vào ngực Mục Bạch Vanh, đập nát toàn bộ xương sườn, nội tạng vỡ, ngụm máu xen lẫn mảnh vụn nội tạng phun ra.
Hơi thở và khí thế của Mục Bạch Vanh vỡ tan, tự tin mạnh mẽ cũng nát đầy đất. Mục Bạch Vanh thành con chó cụp đuôi.
Hiển nhiên Hồ Lô Tiểu Kim Cương không định giết Mục Bạch Vanh, sau khi bóp nát xương cổ của Mục Bạch Vanh thì nó đứng yên tại chỗ.
Khuôn mặt mộc thỉnh thoảng lóe qua linh tính nhưng tổng thể vẫn rất chất phác.
Dư âm năng lượng dần tán đi, bốn bóng người hiện ra trong không trung.
Lý Vân Tiêu bình yên đứng tại chỗ, hắn thậm chí không nhúc nhích cái nào.
Khôi lỗi của Mục Bạch Vanh cách xa cả chục trượng, dường như bị tổn thương. Chính giữa là Hồ Lô Tiểu Kim Cương và Mục Bạch Vanh dán sát nhau. Thoạt trông Mục Bạch Vanh già đi cả trăm tuổi, té chi rũ xuống, mắt tro tàn.
Vô số tiếng hút không khí liên tục vang lên, có tiếng la kinh hoàng, dường như khó tin, không chấp nhận được cảnh tượng trông thấy trước mắt.
Mấy vị tồn tại cường đại của Mục gia đã sớm nhìn rõ tất cả. Bọn họ rất giật mình, thở dài thườn thượt.
Bốp! Bốp! Bốp!
Một chuỗi tiếng vỗ tay vang lên.
Mục Trang vỗ tay trước hết, khen ngoại:
Cuộc chiến rất đặc sắc, rung động lòng người, khiến người mở rộng tầm mắt. Lúc trước ta chỉ tintưởng Vân thiếu gia bảy phần, hiện tại là mười phần mười.
Mục Văn kinh kêu:
Tộc trưởng đại nhân! Lý Vân Tiêu bị thương nặng trưởng lão Bạch Vanh!
Trong mắt Mục Văn tràn ngập bất mãn.
Mấy trưởng lão đều thấy không ổn nhưng mở miệng khen lại là Mục Trang, nên không ai dám nói nhiều. Có nhiều người nhíu mày.
Mục Trang quét mắt mọi người, cuối cùng dừng lại ở Mục Văn.
Mục Trang lạnh lùng nói:
Mục Bạch Vanh là tự gieo gió gặt bão!
Mục Văn hút ngụm khí lạnh:
I!
Đôi mắt sắc lạnh của Mục Trang làm Mục Văn run sợ, vội lùi xuống không dám càu nhàu nữa.
Đẳng cấp tôn ti trong Mục gia cực kỳ nghiêm khắc, lời của tộc trưởng là vô thượng quyền uy. Bốn chữ gieo gió gặt bão đã định tính cho Mục Bạch Vanh, không ai dám nói thay cái gì giùm nữa.