Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3684: Chương 3684: Giết Ma Tôn




Bùm!

Lòng bàn tay mỗi Thần Sát hiện ra ma văn cường đại hóa thành ánh sáng bắn xuống. Thoáng chốc mười hai luồng sáng đan chéo nhau đè xuống hai người.

Lý Vân Tiêu mừng rỡ khen:

Nguyệt làm rất tốt!

Chưa dứt lời Lý Vân Tiêu đã biến mất.

Nguyệt được khen thì mừng thầm, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, nàng biết đang trong chiến trường sống chết không thể lơ là chút nào. Nguyệt tập trung tinh thần vào Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát.

Cơ, Hầu biểu tình hoảng sợ, với lực lượng như bọn họ mà bị mười hai khôi lỗi giam cầm.

Trong cuộc chiến Thương Huyền sơn Lý Vân Tiêu đã dùng mười hai khôi lỗi thế này, nhưng chúng đã bị xé nát trong cuộc chiến thảm liệt.

Mười hai đòn công kích tuy chồng chất lên nhau nhưng bắn đi bốn phương tám hướng chứ không tập trung vào mục tiêu nào.

Hai người liền dựa lưng vào nhau thi triển thần thông vỗ bốn phía.

Dù gì là thực lực Ma Tôn, vừa ra tay liền ức chế Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát khiến Nguyệt biến sắc mặt, cảm giác áp lực lớn.

Cơ, Hầu bỗng biến mất, bởi vì bọn họ phát hiện bên cạnh có thêm một người.

Là Lý Vân Tiêu thuấn di đến, tay cầm A Lại Huyền Việt chém vào hai người.

Lý Vân Tiêu rống to:

Đi chết đi!

Hai người biến sắc mặt vội hợp sức vỗ qua.

Bùm!

Lực lượng cực mạnh nổ tung, Lý Vân Tiêu bị sức mạnh to lớn đánh bay. Cơ và Hầu cũng tách ra.

Nguyệt mắt sắc thấy được, quát to:

Ta giữ chân một người, Lý đại nhân đối phó một người!

Nếu hai Ma Tôn luôn đứng chung hợp sức thì vô địch, Nguyệt vội điều khiển Thập Nhị Thần Sát oanh kích Cơ đứng gần nhất.

Cơ sầm mặt lạnh giọng nói:

Ấu trĩ!

Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát uy phong lẫm lẫm, nhưng mới rồi đánh nhau Cơ đã biết thực lực đại khái của chúng nên không hề sợ hãi xông vào trong trận, muốn sức cá nhân phá trận.

Hầu ngoái nhìn, lập tức nói:

Cơ đại nhân, mau giết ma nữ Ma Quân rồi đến giúp ta!

Hầu vội vàng nói xong đã thấy Lý Vân Tiêu lao tới bên người, gã hấp tấp ứng chiến.

Thật ra thực lực của Hầu không thua gì Lý Vân Tiêu, nhưng Viêm bỗng dưng thua trận khiến gã thầm sợ hãi.

Cơ quát:

Yên tâm, ngươi cố chống một lúc là xong!

Cơ vỗ mười hai chưởng vào Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát, làm mười hai Thần Sát liên tục thụt lùi. Mặt Nguyệt tái nhợt.

Lý Vân Tiêu thầm giật mình, hắn biết Nguyệt không chống đỡ quá lâu được. Lý Vân Tiêu thi triển ra ba đầu sáu tay, A Át Phạn Sát rơi vào tay hắn cuốn hướng Hầu.

Trên trời cao Đại Công Tử luôn nhìn Lý Vân Tiêu chăm chú, mặt lộ nét kỳ dị.

Hầu cảm giác không gian xung quanh bị xích sắt phong lại, mặc kệ gã lùi nhanh cỡ nào cũng không trốn thoát phương không gian này.

Hầu thầm giật mình, gã không lùi nữa mà đứng yên, hai tay vẽ vòng tròn trước mặt. Một đoàn ma quang hiện ra bảo vệ toàn thân Hầu.

Lý Vân Tiêu một tay bắt ấn, lạnh lùng quát:

Ba ngàn thế giới!

Xích sắt đầy trời kêu rào rào khóa Hầu lại, phù văn quỷ dị dâng lên từ sợi xích siết quả cầu ánh sáng, không ngừng hằn sâu vào.

Hầu biến sắc mặt, đôi mắt bắn ra ánh sáng vàng, ấn quyết trong tay liên tục thay đổi cứng rắn đỡ lực lượng xích sắt.

Trán Hầu toát mồ hôi lạnh liếc trộm Cơ. Cơ hoàn toàn chiếm ưu thế lấn át Nguyệt liên tục thụt lùi, không lâu sau sẽ thắng trở về. Hầu thở phào nhẹ nhõm.

Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút, hắn phát hiện lực lượng ba ngàn thế giới của A Át Phạn Sát không đủ nghiền nát Hầu, hắn cùng cầm A Lại Huyền Việt, A Ma Luân Bảo, hai tay múa ma binh sau lưng rít gào chém xuống.

Bùm!

Ba món ma binh cùng đập vào quả cầu ánh sáng, áp súc nó.

Khuôn mặt Hầu hoảng loạn, hai tay giang ra cố gắng chống đỡ phòng ngự, sợ bị diệt. Nếu bị sức mạnh ba món ma binh đập trúng người thì Hầu sẽ đi đời nhà ma.

Giờ phút này, Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ giật mình nhìn pháp tướng kim thân của Lý Vân Tiêu.

Phúc đổi sắc mặt kêu:

Tứ đệ hãy đi giúp hắn.

Hỉ nói:

Vâng!

Hỉ đã đến vòng ngoài A Át Phạn Sát, bước vào trong.

Keng keng keng!

Hỉ đạp trên A Át Phạn Sát làm nhiều ma văn bay lên, không gian trong xiềng xích tinh vân thay đổi theo ngoại lực tiến vào.

Hỉ đi cực kỳ cẩn thận, thực lực của Lý Vân Tiêu và Hầu đều cao hơn gã nên không dám khinh thường.

Biểu tình của Lý Vân Tiêu và Hầu hoàn toàn trái ngược, một người thì mặt rầu lo, một người thì mặt tràn đầy vui vẻ.

Hai người dốc sức áp chế nhau hoàn toàn là đấu tu vi.

Lý Vân Tiêu thu nạp lực lượng một phần ba của Huyền Minh Thạch, đơn thuần tính tu vi thì không thua gì Hầu, cộng thêm ba món ma binh, hắn thắng là chuyện sớm hay muộn.

Nhưng Hỉ vào trong trận khiến thế cục vi diệu thay đổi, Hầu cảm nhận áp lực giảm bớt nhiều.

Hỉ đi hết sức cẩn thận, đi mấy bước mới đến bên cạnh Lý Vân Tiêu, mặt dữ tợn vỗ chưởng vào người hắn.

Giờ phút này bầu trời cực kỳ hỗn loạn, không ai chú ý đến một phương này, tất cả đều bận rộn không xuể.

Lúc trước sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm trọng nhưng khi Hỉ đến bên cạnh thì hắn trở nên bình tĩnh.

Lý Vân Tiêu nhìn một chưởng kia đánh tới, hắn ngược lại nhếch miệng cười.

Đột nhiên một bóng người từ trong ngực Lý Vân Tiêu bắn ra, hiện hình trước mặt chộp A Ma Luân Bảo trong tay hắn chém vào Hỉ.

Ui! Cái gì vậy!?

Tất cả người chú ý bên này đều biến sắc mặt. Tiểu Hồng biểu tình châm chọc, A Ma Luân Bảo chém vào người Hỉ, gã hét thảm, một cánh tay bị chặt đứt.

Hỉ thấy tình hình không ổn thì cố nén đau đớn chạy trốn.

Tiểu Hồng xì cười:

Muốn đi?

Tiểu Hồng cầm kiếm đuổi theo.

Bùm!

Mười hai phúc luân trên A Ma Luân Bảo bay qua chém Hỉ thành mấy khúc tròn nổ tung trên không trung.

Tứ đệ!!!

Phúc, Lộc, Thọ trợn to mắt giận dữ bi thương nhìn cảnh đó, không thể tin cảnh tượng trước mắt.

Hầu cũng ngạc nhiên. Tuy Tiểu Hồng cầm A Ma Luân Bảo, lẽ ra lực lượng áp chế của Lý Vân Tiêu nên giảm bớt, nhưng Hầu đang kinh hoàng nên càng hoảng hơn.

Hầu phát hiện một việc đáng sợ hơn nữa, gã kinh khủng nhìn Tiểu Hồng, hét thất thanh:

Ma Tôn!?

Tiểu Hồng cười khẩy nói:

Ngươi không cần biết!

Tiểu Hồng giơ bảo kiếm chém vào Hầu.

Hầu sợ đến hồn vía lên mây, hai vị Ma Tôn hợp sức giết gã thì sao chịu nổi.

Hầu liều mạng bị thương hét to đánh ra hai đấm đẩy A Át Phạn Sát, Huyền Việt ra, bay người định trốn.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Lý Vân Tiêu vung tay, hai ma binh lại chém qua. Tiểu Hồng cầm kiếm đuổi theo chém vào người Hầu.

Bùm!

Một Ma Tôn bị cắt thành mấy khúc hàng giải trên không trung, cái đầu kinh hoàng hét chói tai.

Đại Công Tử luôn bình tĩnh xem cuộc chiến cũng hết bình tĩnh, gã hét to:

Phúc, Lộc, Thọ hãy mau ra tay! Giết hai người kia!

Với nhãn lực của Đại Công Tử nhìn ra được Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng tuy đã đánh chết Hầu nhưng bản thân tiêu hao rất lớn. Hơn nữa Tiểu Hồng mới bước vào Ma Tôn cảnh mà liên tục giết hai cường giả thì e rằng ma khí đã không ổn.

Lý Vân Tiêu biến sắc mặt, ngước nhìn bầu trời, hút ngụm khí lạnh.

Khuôn mặt và dáng vẻ của Đại Công Tử cực kỳ giống với Lý Dật.

Ma Thủ!?

Trong lòng Lý Vân Tiêu nổi lên từ này, lòng rung động mãnh liệt.

Dù không có Đại Công Tử ra lệnh thì Phúc, Lộc, Thọ cũng không nhịn được, ba người lao nhanh đi báo thù cho Hỉ. —————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.