Dao bước trên đường lát đá từ từ đi tới, phía trước là một căn phòng nhỏ tinh xảo, thanh u nằm giữa cây hoa, bên trong có ánh nến lọt qua khe hở.
Với một nữ nhân thì hôm nay là giây phút quan trọng nhất.
Dao khẽ gọi:
Dật đại nhân, ta đến rồi.
Dao cố nặn ra khuôn mặt cười, để mình hoạt bát, quyến rũ hơn chút.
Trong phòng vọng ra thanh âm nhàn nhã lười nhác không chứa cảm xúc khác:
Vào đi.
Lý Vân Tiêu núp giữa hư không bỗng run nhẹ, vì thanh âm kia quá quen thuộc, hơn nữa người này tên là…
Dao khom người nhẹ gật đầu:
Tạ ơn Dật đại nhân.
Dao đẩy hai cánh cửa ra, bước vào.
Quả nhiên tên là Dật.
Lý Vân Tiêu cảm thấy rất lạ, hắn hơi vận chuyển đồng thuật nhìn vào khe cửa Dao mở ra.
Nhìn xong Lý Vân Tiêu ngẩn ngơ. Căn phòng bên ngoài tinh xảo trang nhã, bên trong trang hoàng cực kỳ xa hoa. Một nam nhân nửa nằm trên giường, bộ dáng biếng nhác, là Lý Dật đây mà!
Đầu óc Lý Vân Tiêu ngừng hoạt động, hắn như hóa đá, hoàn toàn không hiểu trước mắt đang thấy cái gì.
Chợt có tiếng hét chói tai:
Ai đó!?
Gió rít mạnh mẽ cắt qua chỗ Lý Vân Tiêu ẩn náu.
Lý Vân Tiêu thầm la:
Nguy rồi!
Mới nãy Lý Vân Tiêu giật mình, tinh thần ngơ ngẩn nên bị người phát hiện.
Lý Vân Tiêu không có đường trốn đành từ hư không xuyên qua lắc người chạy hướng Phi bộ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Có tiếng rung mạnh, không gian nơi Lý Vân Tiêu đã đứng bị đấm thủng cái lỗ sâu, rộng bảy, tám trượng, sâu không thấy đáy.
Có chuyện gì?!
Nguyên Phi bộ chấn động, mấy chục bóng người chớp mắt bay lên trời.
Người ra tay dần lộ mặt giữa hư không, là một trong hai vị Ma Quân đi cùng Lý Dật. Ma Quân mặt lạnh băng độn quang đuổi theo Lý Vân Tiêu.
Lý Dật lao ra khỏi phòng, Dao mặt trắng bệch vừa xấu hổ vừa tức giận nhìn chằm chằm Ma tộc Phi bộ trên bầu trời.
Dao quát hỏi:
Có chuyện gì?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Dao chửi:
Phế vật!
Dao đưa mắt sang hai tỳ nữ đứng trước cửa vờn hoa, quát:
Các ngươi nói đi!
Hai tỳ nữ phập phồng lo sợ.
Một tỳ nữ run giọng nói:
Chúng ta cũng không biết có chuyện gì, nghe ai đó la ‘có người’, rồi hình như thấy bóng của Thánh Sử đại nhân đánh thủng hư không này, rồi… rồi Thánh Sử đại nhân biến mất…
Với ánh mắt của tỳ nữ không thấy Lý Vân Tiêu chạy trốn, cũng không thấy Ma Quân đuổi theo được. Nhưng nghe các nàng kể xong mọi người đã hiểu xảy ra chuyện gì.
Nét mặt Lý Dật sa sầm trở nên vô cùng tàn nhẫn, lạnh lùng nói:
Phi bộ đúng là tường đồng vách sắt, một con muỗi cũng không bay lọt. Lão tử đang hưởng thụ đại tiểu thư của các ngươi, suýt bị người ta nhìn trộm!
Mặt Dao đỏ rực ước gì có cái lỗ để chui vào, mắt bắn ra sát khí nhìn chằm chằm đám Ma Quân trên bầu trời.
Dao lạnh lùng nói:
Còn đứng đây làm chi? Không mau đuổi theo kẻ đó?
Tuân lệnh!
Đám Ma Quân phản ứng lại nhanh chóng chạy khỏi hiện trường, sợ đối diện ánh mắt giết người của Dao.
Trên không trung vang lên thanh âm lạnh nhạt:
Theo ta thấy kẻ dòm ngó rất mạnh, Minh khó đối phó một mình, ta đi giúp hắn một tay. Thiếu gia hãy ở lại đây, mọi chuyện cẩn thận.
Mọi người đều rời đi, không khí trong vườn hoa tĩnh lặng mà lúng túng.
Lý Dật sắc mặt âm trầm đứng đó, không thấy trong lòng gã nghĩ gì.
Dao cúi đầu cẩn thận đứng hầu sau lưng gã, không dám ngẩng đầu lên.
Một lúc sau Dao phồng lên can đảm, giọng nhỏ như muỗi kêu hỏi:
Dật đại nhân còn muốn… còn muốn…
Lý Dật nghiêng mặt qua, hừ lạnh nói:
Bản thiếu gia làm gì còn hứng thú! Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của ngươi là bực rồi, ta thấy hai tỳ nữ của ngươi không tệ, để bọn họ dập lửa cho ta trước. Còn ngươi thì cút về đi!
Dao nín thở, xoe tròn mắt khó tin nhìn Lý Dật, mặt trắng bệch.
Với tình cảnh này Dao không thù Lý Dật mà chỉ hận hai tỳ nữ, nàng rũ mi mắt xuống giấu đi tia tàn nhẫn, cắn chặt môi son.
Hai tỳ nữ giật nảy mình không dám tin, họ nhìn nhau, lại thấy ánh mắt và sắc mặt của Dao. Hai người mặt không chút máu.
Sợ là hôm nay sau khi bị sủng hạnh không biết Dao sẽ dùng loại thủ đoạn nào với bọn họ, hai tỳ nữ sợ hãi run bần bật, rơi lệ như mưa.
Lý Dật nhìn hai người mảnh mai run rẩy càng khó nén lửa tà bốc lên trong lòng, gã cười nanh tranh.
Mặt Dao không chút máu âm trầm nhìn hai tỳ nữ, lạnh giọng nói:
Hãy hầu hạ Dật thiếu gia cho tốt, nếu Dật thiếu gia có gì bất mãn thì ta sẽ hỏi tội các ngươi!
Lý Dật cuồng cười:
Ha ha ha!
Lý Dật vung tay hút hai thị nữ lại, trái ôm phải ấp lắc người vào phòng.
Một mình Dao đứng ngoài cửa, đi không được, ở lại cũng không xong, không biết nên làm sao.
Rất nhanh từ bên trong truyền ra tiếng rên rỉ làm mặt Dao vặn vẹo, lòng ghen tỵ sắp đốt sạch lý trí của nàng. Người Dao run bần bật ước gì lao ngay vào phòng bầm thây hai tỳ nữ ra vạn mảnh.
Lý Vân Tiêu trốn ra Phi bộ rồi vội vàng chạy hướng ngoài thành.
Đến bây giờ tinh thần Lý Vân Tiêu vẫn hoảng hốt, dù suy nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao Lý Dật thành người của Cổ Vực, có vẻ thân phận của gã rất cao.
Trong cuộc chiến thành Hồng Nguyệt Lý Dật rớt vào khe hở Ma giới, đầu kia cái khe có nhiều Ma tộc trấn thủ, lẽ ra dù Lý Dật không chết cũng nên bị phế. Tại sao khác biệt lớn với dự đoán của hắn? Hoa lệ xoay người thế này hơi bị lố.
Lý Vân Tiêu chợt cảm thấy đời mình tăm tối, Lý Dật mới là nhân vật chính của thời đại này.
Diện tích bóng ma trong lòng Lý Vân Tiêu không ngừng tăng lớn lên.
Phía sau truyền đến tiếng rống của Ma Quân Minh:
Ngăn kẻ đó lại!
Minh rượt theo một lúc phát hiện khoảng cách với Lý Vân Tiêu cứ xa dần, gã liền đến khu vực phòng thủ thành quát kêu người.
Ma Quân quản lý phòng thủ thành ở đằng trước bỗng chốc cảnh giác, bây giờ là thời kỳ phi thường, đã trong trạng thái phòng ngự đẳng cấp cao nhất.
Đám Ma tộc chặn trước mặt Lý Vân Tiêu, bày ra trận thế chờ sẵn.
Lý Vân Tiêu biến sắc mặt, hắn không hốt hoảng, lấy Ngạo Hồng Trần ra, rút một nửa lực lượng ma nguyên trong người quạt một cái.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trời đất quay cuồng, hai lực lượng phong và hỏa khủng bố phát tán như sóng cuộn biển gầm nuốt đám Ma tộc vào.
Một số ma thực lực thấp bị chấn tan xương nát thịt, thực lực mạnh mẽ thì không chịu nổi lực lượng trùng kích nháy mắt bị đánh bay ra mấy ngàn trượng.
Tuy quạt một cái làm lỡ chút thời gian nhưng cũng quét sạch chướng ngại vật phía trước, không thấy một con Ma Sát nào, thành trì sụp đổ mảng lớn.
Minh truy kích đằng sau con ngươi co rút, chợt khựng lại, kinh hoàng nhìn Lý Vân Tiêu.
Mãi khi Lý Vân Tiêu cất cây quạt lại chạy trốn thì Minh mới phản ứng lại, gã do dự một chút nhưng không đuổi theo.
Vì lực lượng đòn công kích vừa rồi quá đáng sợ, dù là Minh cũng chưa chắc tiếp được, nếu lỗ mãng đuổi theo không chừng sẽ chết.
Lý Vân Tiêu bay mấy chục dặm phát hiện đằng sau không có người mới ngừng lại, một mình đứng trên cao suy tư. —————