Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2094: Chương 2094: Hóa điệp. (1)




Chương 2093: Hóa điệp. (1)

Lý Vân Tiêu trong lòng hơi động một chút, nam tử áo lam tựa hồ không giống nói dối, nhưng trong hỏa diễm đích thật là một đầu côn trùng cổ quái, chỉ lớn chừng hạt gạo, hiện ra một đoàn mông mông màu vàng.

Chẳng lẽ côn trùng này chính là Kim Linh chi khí biến thành?

Lý Vân Tiêu cũng thoáng cái không chắc, dù sao vừa rồi chỉ là kết quả do dùng thần hỏa chi lực áp chế dị lực thôn phệ thần thức của bát giai kỳ hỏa xuống, vội vàng thoáng nhìn ra được thôi.

Hắn nói:

1000 vạn cực phẩm nguyên thạch quá khoa trương, cho dù thật là Kim Linh chi khí, cũng chỉ chừng hạt gạo, hơn nữa như ngươi nói đã bị hao tổn, cũng không đáng nhiều như vậy

Hừ, buồn cười

Nam tử áo lam không thoải mái nói:

Nếu là Kim Linh chi khí nguyên vẹn không bị hao tổn, mặc dù chỉ chừng hạt gạo, giá trị cũng không cách nào dùng nguyên thạch để đánh giá, ngươi có mua hay không đây?

Lý Vân Tiêu trầm ngâm một chút, nói:

Tám trăm vạn cực phẩm nguyên thạch, chắc giá. Vật ấy trừ ta ra, chắc chắn sẽ không có người thứ hai nguyện ra giá này đâu.

Nam tử áo lam lộ ra vẻ do dự, một lát sau cắn răng nói:

Tốt, thành giao nếu không phải ta nhu cầu cấp bách nguyên thạch, dù có đánh chết ta cũng không bán đâu.

Lý Vân Tiêu gật đầu, nói:

Hàn Quân đại chưởng quỹ, trên người của ta nguyên thạch không đủ, có thể dùng đồ vật đổi từ chỗ người một ít không?

Hắn tuy rằng đào rỗng Vương cung Đông Hải, nhưng phần lớn là kỳ vật trân bảo, cùng với một tòa cực phẩm linh mạch mỏ.

Còn có đại lượng nguyên tinh, nhưng vật ấy không thích hợp triển lộ ra, hơn nữa hối đoái giữa nguyên tinh và nguyên thạch cũng tương đối phiền toái.

Hàn Quân Đình cười nói:

Ha ha, tự nhiên hoan nghênh. Bất quá nơi này là giao dịch hội, Vân Tiêu công tử đã có bảo vật giá trị cao như thế, không bằng lấy ra cho mọi người xem, có lẽ sẽ có bằng hữu nguyện ý ra giá tiền cao hơn để mua đấy.

Lý Vân Tiêu nói:

Vậy thì sau khi đợi Mạc Hoa Nguyên đại sư giám định vật còn lại ta liền lấy ra vài món bảo bối a.

Mạc Hoa Nguyên lúc này mới đóng hộp ngọc kia lại, toàn bộ bát giai yêu hỏa thoáng cái đã bị áp chế xuống

Không nói khác, chỉ cái hộp này thôi đã là vật trân quý dị thường thôi.

Đã có phong ba trước kia, mọi người đối với vật trong hộp thứ hai cũng tràn đầy chờ mong, nguyên một đám dựng thẳng cổ trông xem thế nào.

Hộp thứ hai cực kỳ bình thường, cầm vào tay cảm giác như sắt thường vậy, Mạc Hoa Nguyên trực tiếp mở ra, không khỏi sững sờ.

Bên trong nằm im im lặng lặng một thiết khôi lỗi hình người lớn chừng nắm tay, trên đó không có bất kỳ linh khí chấn động nào cả, nhưng chất liệu nhưng lại là tài liệu cửu giai quý trọng.

Nam tử áo lam mở miệng nói:

Vật này là một kiện sản phẩm luyện kim thập phần khó được, bất quá cũng đã hư hao. Đối với những người khác mà nói có lẽ tác dụng không lớn, không biết Mạc Hoa Nguyên đại sư có hứng thú thu mua không

Hắn bổ sung nói:

Nếu không có đại sư ở đây, vật ấy ta vốn không định lấy ra đâu!

Mọi người nhìn nhìn thiết khôi lỗi ngăm đen, lại nghe nam tử áo lam nói như vậy, lập tức lộ ra vẻ thất vọng.

Mạc Hoa Nguyên còn chưa tỏ thái độ, Lý Vân Tiêu liền trầm giọng nói:

Vật ấy giá thế nào?

Trong mắt của hắn lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào thiết khôi lỗi kia không buông lỏng một chút nào, hơn nữa tựa hồ còn lộ ra vẻ hưng phấn.

Nam tử áo lam sững sờ, nói:

Ngươi lại muốn sao?

Mạc Hoa Nguyên lấy ra thiết khôi lỗi kia, đồng tử không khỏi co rụt lại.

Tạo hình khôi lỗi này thập phần đơn giản, thậm chí có thể nói là thô ráp, hơn nữa trải qua tuế nguyệt trôi qua, vừa nhìn đã biết là đồ cổ.

Nhưng trên đó khắc đầy các loại hoa văn và trận tuyến rậm rạp chằng chịt, trình độ phức tạp khiến người hoa cả mắt, mặc dù là Mạc Hoa Nguyên trong lòng cũng chấn động, hoàn toàn không nhìn ra đầu mối.

Mạc Hoa Nguyên không khỏi thở dài nói:

Vật ấy đã tổn thương đã đến trận lộ hoa văn, nếu không giá trị cực cao.

Nam tử áo lam trầm mặc thoáng một phát, nói:

Tuy rằng tổn hại không thể dùng, nhưng giá trị nghiên cứu vẫn phải có, ít nhất được 300 vạn cực phẩm nguyên thạch.

Mạc Hoa Nguyên cau mày nói:

Trận lộ hoa văn trên khôi lỗi này ta không thể nhìn thấu một chút nào cả, hẳn là thứ cực kỳ cao thâm. Nhưng trình độ hư hại đến cùng như thế nào, giá trị nghiên cứu lại cao bao nhiêu, trong lúc nhất thời cũng khó có thể phán đoán. 300 vạn cực phẩm nguyên thạch, cao.

Nam tử áo lam có chút hỏi thăm nhìn về phía Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu nói:

Hai trăm vạn.

Nam tử áo lam nói:

Mạc Hoa Nguyên đại sư thì sao?

Mạc Hoa Nguyên trầm ngâm một lát, nói:

Vật ấy đối với ta mà nói tác dụng không lớn, nhưng với tư cách một loại thuật đạo, ta có nghĩa vụ thu hồi nó vè Thánh Vực, hai trăm hai mươi vạn

Lý Vân Tiêu nhướng mày, hung hăng trừng hắn, lộ ra vẻ bất thiện, lạnh giọng nói:

Hai trăm hai mươi mốt vạn.

Giao dịch cao đoan trên đại lục, đều là dùng cực phẩm nguyên thạch để tính, một vạn cực phẩm nguyên thạch ngang với một trăm triệu trung phẩm, Lý Vân Tiêu mặc dù có tiền, nhưng cũng không chịu một lần tăng thêm nữa.

Huống chi là Mạc Hoa Nguyên đang nâng giá với hắn, lập tức sắc mặt trầm xuống.

Phải biết rằng đại ca và sư phó của tiểu tử ngươi, vẫn còn đang trong Giới Thần Bi của ta đấy, chọc giận ta ta trực tiếp mang bọn hắn ra hả giận

Mạc Hoa Nguyên nào biết được tâm tư của hắn, nhưng cảm nhận được Lý Vân Tiêu ánh mắt lạnh như băng, không khỏi nở nụ cười khổ, nói:

Nếu Vân thiếu đã thích, vậy ta liền rời khỏi

Nam tử áo lam thoáng không thoải mái quét qua Lý Vân Tiêu, khẽ nói:

240 vạn, muốn liền lấy đi.

Lý Vân Tiêu lần này đồng ý sảng khoái, nói:

Thành giao.

Một tay cầm lấy thiết khôi lỗi kia, hơi chút quét thêm vài lần, trong nội tâm lập tức mừng thầm.

Khôi lỗi này thật sự quá xa xôi rồi, sáng bóng đã sớm mài tận, nhưng chất liệu vô cùng tốt, hơn nữa trận lộ hoa văn trên đó sau khi hắn nhìn thoáng qua trong lòng đã xác định được, vật ấy khẳng định xuất từ Mục gia lánh đời.

Bởi vì hình thái khôi lỗi này, hoàn toàn là cùng hình thái với Tát Đậu Thành Binh và Khai Sơn Thiên Đinh mà huynh đệ Mục gia thi triển ra trên Đông Hải lần trước.

Bất quá bộ dáng của khôi lỗi Tát Đậu Thành Binh và Khai Sơn Thiên Đinh so với cái trong tay Lý Vân Tiêu phải đẹp mắt hơn một ít, hẳn là trong năm tháng sau này, chú ý tới mỹ quan nên hơi cải tiến một chút, tuy rằng vẫn còn rất khó xem.

Hàn Quân Đình cười nói:

Khó trách Vân Tiêu công tử được xưng là là nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân, chỉ phần này tài lực này thôi đã hoàn toàn xứng đáng rồi.

Hừ

Chu Sở âm nghiêm mặt, hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên đối với tán thưởng này cảm thấy hết sức bất mãn.

Lý Vân Tiêu nói:

Hàn Quân đại chưởng quỹ là đang kéo cừu hận cho ta sao? Thất phu vô tội hoài bích có tội, nếu ta bị người giật tiền, vậy thì khoản nợ này đánh tính trên Tinh Nguyệt Trai các ngươi vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.