Phốc!
Hạo Phong phun một búng máu, toàn thân như diều đứt dây bị đánh bay ra ngoài.
Hạo Phong đại nhân!
Đoan Mộc Hữu Ngọc đứng khoảng cách gần nhất vội vàng bay qua tiếp được thân hình Hạo Phong.
Thực lực của hắn cũng không giúp được gì trong giờ phút này.
Sau khi tiếp được Hạo Phong, trong lòng hắn không khỏi kinh hãi. Trạng thái của Hạo Phong thập phần tồi tệ, thân thể không ngừng bị long tức phá hư.
Nếu không có Niết Nguyên đao ngăn chặn phía trước,chỉ sợ hắn đã chết tại chỗ.
Diệp Phàm cùng tỷ đệ Mộng Vũ vội vàng lao qua, mọi người luống cuống tay chân giúp Hạo Phong chữa thương.
Hừ, thế nhưng chưa chết!
Dận Vũ hừ một tiếng, hiển nhiên vô cùng bất mãn với kết quả này.
Hiên Viên Diệu trầm giọng quát:
Ngươi không phải Giới Vương cảnh! Tối đa cũng như lão phu mà thôi, nửa bước Giới Vương! Còn ra tay đánh lén người có thực lực yếu hơn mình, chỉ bằng tính cách đê tiện tiểu nhân như ngươi, tuyệt không có khả năng tiếp tục bước vào Giới Vương cảnh!
Ha ha, buồn cười!
Dận Vũ cười như điên,châm chọc nói:
Lão thất phu ngươi tính là thứ cẩu vật gì, cũng dám nói bổn tọa? Người thắng là vua, xem trọng chính là không từ một thủ đoạn nào! Người này vừa rồi tiêu hao không ít lực lượng trong ảo cảnh, thực lực không cao không thấp, còn đứng cách bổn tọa gần nhất. Hơn nữa vẻ mặt si ngốc lộ sơ hở, không đánh hắn đánh ai? Đã chết là hắn ngu xuẩn cùng yếu nhược, không chết là hắn vận khí tốt!
Mọi người bị lời ngụy biện của hắn làm tức giận nói không ra lời.
Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm Dận Vũ, cưỡng chế cảm xúc thô bạo trong lòng, nói:
Thậc ác độc, ta hiểu được, ngươi đã luyện hóa ba đứa con, hơn nữa không tiếc bản nguyên long lực, nhờ vậy trong thời gian ngắn lên tới nửa bước Giới Vương!
Sắc mặt Dận Vũ khẽ biến, lạnh lùng nói:
Ba nghịch tử kia chết chưa hết tội, nhưng nếu đã chết, tự nhiên không thể lãng phí!
Ánh mắt Uyên trầm xuống, nhưng bất quá chợt lóe rồi tắt.
Vẻ mặt Lý Vân Tiêu lạnh lùng, nói:
Dận Vũ, cho dù hiện tại ngươi là nửa bước Giới Vương, có dám cùng ta một trận chiến? Nếu ngươi thắng ta lập tức đi, nhưng nếu ngươi bại, hắc hắc, ngày này sang năm là ngày giỗ của ngươi!
Sắc mặt Dận Vũ khẽ biến, lạnh lùng nói:
Giờ phút này ta chiếm hết thượng phong, tại sao phải cùng ngươi một trận chiến? Nếu muốn chiến, vừa rồi ta đánh lén tên kia chẳng phải uổng công?
Chiếm hết thượng phong?
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
Đầu óc ngươi bị con lừa đá rồi chứ?
Hiên Viên Diệu trầm giọng nói:
Minh chủ, ngươi đối phó Dận Vũ, ba người còn lại giao cho chúng tôi!
Trong lòng Lý Vân Tiêu khẽ động, nhìn biểu tình băng sương của Trữ Khả Nguyệt, nội tâm dâng lên một tia kiêng kỵ. Sở dĩ Dận Vũ không chịu đối chiến với hắn, hơn phân nửa là cần dựa vào Quy Khư, hơn nữa cực kỳ tin tưởng.
Mà bây giờ nhìn bộ dạng Quy Khư như không hề để tâm, tựa hồ vẫn không hề đem chuyện trước mắt đặt ở trong lòng.
Không, các ngươi đối phó ba người Dận Vũ, để ta đối phó Quy Khư!
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Quy Khư. Đột nhiên cảm nhận được trong mắt Quy Khư bắn ra quang mang, trong lòng không khỏi lạnh xuống.
Đây là…
Tâm thần hắn vừa xuất hiện tỳ vết, lập tức bị Quy Khư bắt được, nháy mắt liền kéo vào ảo cảnh!
Không chỉ riêng một mình Lý Vân Tiêu, mà nhóm người Hiên Viên Diệu cũng bị kéo vào bên trong.
Chỉ thấy bốn phía cát vàng mênh mông, là một sa mạc.
Mọi người nhất thời cảnh giác, nhưng chỉ chốc lát đã nhìn thấy ba người Dận Vũ xuất hiện kể cả Quy Khư.
Dận Vũ cả kinh:
Quy Khư, ngươi làm cái quỷ gì? Tại sao cũng đưa chúng ta đi vào?
Quy Khư mỉm cười nói:
Nếu mọi người đều hỗn chiến, vậy vào trong thế giới của ta đi, sẽ thú vị rất nhiều đâu!
Sắc mặt Dận Vũ đại biến, thất thanh kêu lên:
Nơi này là bên trong Thiên Niên Nhất Mâu?
Quy Khư gật đầu.
Sắc mặt Dận Vũ phát tím, tựa hồ hết sức kiêng kỵ, ánh mắt lóe ra nói:
Quy Khư, ta và ngươi cùng một chiến tuyến, đừng quên mục đích cuối cùng của chúng ta, ngươi cũng không thể hại ta!
Quy Khư híp mắt cười nói:
Yên tâm đi, không hại được ngươi, ta còn trông cậy vào ngươi khôi phục chân thân, giúp ta lấy được Văn Chương đâu!
Lúc này sắc mặt Dận Vũ mới khá hơn.
Lý Vân Tiêu cả kinh, hoảng sợ nói:
Văn Chương rốt cục là vật gì? Lại bị các ngươi xem trọng như thế?
Quy Khư nói:
Giờ này khắc này nói cho ngươi biết cũng không sao. Kỳ thật cũng không cần giữ bí mật, cho dù toàn bộ thiên hạ đều biết cũng không ai bắt được nó. Văn Chương, còn được gọi là Giới Văn Chương.
Giới Văn Chương…
Quy Khư nói:
Mà Giới Văn Chương chính là một giới sau khi tử vong khi sụp đổ xuống sẽ ngưng tụ thành một khối vật chất, có chứa chân khí cùng lực lượng của một giới.
Một giới tử vong sụp xuống?
Lý Vân Tiêu đại chấn, hắn lập tức liền hiểu được, đột nhiên trong đầu hiện ra bộ dạng của Na A Tị cổ quyển.
Lúc đó Ma Phổ có nói, Na A Tị cổ quyển chính là Ma giới cũ sụp xuống mà thành, ngưng tụ thần thông cùng trí tuệ của một giới, chẳng lẽ sách cổ kia chính là Giới Văn Chương?
Hiên Viên Diệu phẫn nộ:
Ý của các ngươi chính là muốn phá hủy nhất giới này?
Thanh âm Dận Vũ lạnh lùng:
Nhất giới này đối với ta bất nhân, ta đối với nó cũng chẳng có gì lưu luyến!
Lý Vân Tiêu cả kinh:
Giới Văn Chương có tác dụng gì? Lúc trước giữa các ngươi cùng Lục Sí cũng bởi vì vật này mà trở mặt sao?
Quy Khư gật đầu nói:
Không sai. Năm đó Lục Sí muốn diệt thế, luyện hóa nhất giới, ít nhiều có ta cùng Dận Vũ cùng vô số chân linh ngăn cản mới bảo lưu lại thế giới này. Nếu không các ngươi làm sao có cơ hội tồn tại.
Lý Vân Tiêu ngây ngẩn nói:
Nói như vậy hai người các ngươi còn là anh hùng cứu thế sao?
Hiên Viên Diệu trách mắng:
Minh chủ đừng nghe bọn hắn nói bậy, tất nhiên có vấn đề khác, ta không tin lấy nhân phẩm của bọn hắn còn muốn cứu thế!
Dận Vũ cười hắc hắc, nói:
Lão thất phu nói không sai, thật sự chúng ta cũng có tư tâm. Đơn giản chính là nhất giới bị hủy, lấy thực lực Giới Vương cảnh của chúng ta lúc đó còn không biết có thể tiếp tục sinh tồn ở bên ngoài nhất giới hay không, hay là còn có thể tiếp tục tu luyện hay không. Còn có một chuyện trọng yếu nhất, chỉ có cường giả vượt qua Giới Vương cảnh mới có thể sử dụng Giới Văn Chương. Nói trắng ra chính là, lúc ấy chỉ có Lục Sí mới có thể sử dụng, chúng ta không thể dùng, cho nên không đồng ý cho hắn luyện hóa nhất giới, lấy đi Giới Văn Chương.
Quy Khư nói:
Chuyện năm đó phức tạp, sự tình liên hệ rắc rối, nhưng trung tâm chính là Giới Văn Chương. Bởi vì Giới Văn Chương, cho nên…
Đủ rồi!
Dận Vũ ngăn chặn lời nói của hắn, nói:
Không cần phải nói cho đám người chết này thêm lời gì, nhanh chóng giải quyết, ta còn cướp lấy số mệnh chân long, miễn sản sinh ngoài ý muốn!
Quy Khư gật đầu, nhìn Lý Vân Tiêu nói:
Ta và ngươi tuy có một hồi duyên phận, nhưng kết quả vẫn tiễn ngươi quy thiên!
Lý Vân Tiêu cả giận nói:
Hai tên ác độc các ngươi, lại muốn luyện hóa nhất giới này, quả thật ác nhân cực điểm, không thể lưu lại các ngươi! —————