Chương 1002: Hồi tưởng một kiếm kia. (1)
Tu Đan Hà nhướng mày, hừ nhẹ nói:
- Chỉ là Võ Đế tam tinh, cho dù có được huyền khí linh tính thì thế nào chứ, cũng chỉ đưa tặng một kiện bapr bối cho Thiên Nhất Các mà thôi, Thu trưởng lão, kẻ này giao cho ngươi, bắt lại.
- Đại trưởng lão yên tâm, chờ ta cắt đầu của hắn xuống, còn giẫm nát đầu Đinh Linh Nhi.
Một lão giả đứng sau lưng Tu Đan Hà đi ra khỏi hàng, hắn mặc áo gai, mặt như quan ngọc, trong ánh mắt sát khí và hàn khí bắn ra ngoài, hét lớn một tiếng nhảy vào trong biển kiếm khí.
- Hạt gạo mà dám tranh sáng với ánh trăng!
Từ khi hắn nhảy vào thì biển kiếm khí hỗn loạn, vốn mặt ngoài của nó yên tĩnh thì bây giờ ầm ầm sóng dậy.
Thu trưởng lão hừ lạnh một tiếng, trong mắt mang theo thần thái khinh miệt, không sợ kiếm khí phong bạo, hai đấm của hắn đánh ra mấy chiêu, trực tiếp bao phủ lấy biển kiếm khí, một lực lượng nhiễu loạn quy tắc bao phủ các nơi.
Lần này những võ giả ở trong biển kiếm khí đánh tới ngược lại càng cảm thấy nguy hiểm, sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, hơn mười người trong điện lui ra ngoài, từ xa nhìn vào chứ không dám tiến lên một bước.
Mạc Tiểu Xuyên lạnh lùng nhìn qua động tác của Thu trưởng lão, khóe miệng của hắn nở nụ cười khinh thường, lãnh đạm nói:
- Ngây thơ!
Hắn điểm một đạo kiếm chỉ từ tay phải ra, mỗi một chỉ bắn ra hóa thành ký hiệu kỳ lạ, hóa thành hào quang lăng không bay lên, cuối cùng dần dần biến mất, cùng lúc đó hắn thì thầm:
- Ác, duẫn, duyệt, hận, ái, tuyệt, thanh, xúc... Khai!
Hắn nói tới chữ Khai thì trong kiếm chỉ bắn ra sinh ra khí tức vô cùng khủng bố, nó phân thành hai ở trước người Mạc Tiểu Xuyên.
Hai đạo kiếm chỉ này giống như cực dương và cực âm, hai chủng thuộc tính kiếm khí khác nhau lại dung hợp với nhau, tạo thành một hình thái cực to lớn.
Biển kiếm khí tán loạn nhao nhao tụ tập lại, hình thành kiếm khí âm dương vô cực vô cùng rõ ràng, không ngừng truy đuổi, vô thủy vô chung, vô cùng vô tận, suy diễn biến hóa.
Sắc mặt Thu trưởng lão đại biến, Cửu Thiên đế khí của hắn vào lúc này bị áp chế trở về, đế khí trước mặt hai đạo kiếm khí kia rõ ràng chậm lại, rất có xu thế bị vây khốn.
- Không tốt, kiếm khí này có thể diễn biến đại thế giới, lượn quanh biến ảo, hồn nhiên thiên thành.
Thu trưởng lão cũng không dám có nửa phần chủ quan, hắn thi triển tuyệt học bình sinh, dùng hai cánh tay làm cơ sở, hóa thành ngàn vạn đạo quyền ảnh, giống như một cây gốc cây non biến thành đại thụ, từ đại thụ từ từ giá héo và chết khô, tự thành quy tắc.
Bộ quyền ý này của hắn ẩn chứa ý cảnh cây cỏ luân hồi, có ý vận thời gian, hắn năm đó ngồi dưới một cây đại thụ lĩnh ngộ hơn trăm năm mới có thể khống chế tới tình độ như vậy, thân thể dường như tự thành một vực, độc lập ngoài thiên địa.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu mang theo thần sắc ngạc nhiên, khen:
- Quy tắc võ ý không tệ, đáng tiếc lão nhân này không xứng.
Vào lúc này trừ tiếng kiếm ý đìu hiu và tiếng gió ra, không còn có âm thanh nào khác, Lý Vân Tiêu nói câu này truyền vào trong tai của mọi người, mọi người nhíu mày lại, sau đó là thần thái khinh bỉ.
Tất cả mọi người có cùng tâm tư, ngươi chính là tiểu bối Võ Hoàng, không hiểu cũng đừng bình luận loạn.
- Đại đa số linh hồn dưới kiếm của ta đều tự đánh giá cao thực lực của mình, ngạo mạn cùng khinh địch chính là điểm cuối của tính mạng.
Lời của Mạc Tiểu Xuyên lạnh như băng vang lên, kiếm trong tay biến ảo, giống như hai cơn gió xoay tròn, một lực lượng khủng bố không bị áp chế như sương mù bắn ra, hóa thành kiếm quang cực lớn, giống như thu nạp cả thiên địa vào trong, trừ kiếm này ra, trong thế giới không còn thứ gì khác.
Một kiếm này chém ngang trời cao, một kiếm này chấn nhâp cổ kim, một kiếm này ẩn chứa toàn bộ lực lượng của Mạc Tiểu Xuyên, hắn lĩnh ngộ võ ý chí cường.
- Hồng Trần Ngưng Vọng Ánh Hạo Nguyệt!
Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết thức thứ nhất, một kiếm này của Mạc Tiểu Xuyên đã không biết luyện tập bao nhiêu ngàn vạn lần. Mặc dù lúc này diễn luyện thức thứ trong, trong mắt của hắn không còn đối thủ, ở giữa thiên địa chỉ còn lại thân ảnh của hắn mà thôi.
Nhưng mà trong nháy mắt hắn đâm ra một kiếm này lại hiện ra cảnh tượng kỳ lạ, giống như vài chục năm trước ở bên ngoài thành Hắc Thiết, trước Thiên Tuyệt động.
- Thả ta ra, thả ta ra!
Mạc Tiểu Xuyên dốc sức liều mạng giãy dụa, hai đầu gối vốn máu đầm đìa, xương trắng lộ ra ngoài, hắn đã sớm sức cùng lực kiệt, giờ phút này lại không biết lấy khí lực từ đâu, dốc sức liều mạng đánh nam tử gọi là Cổ Phi Dương trước mặt này.
Bởi vì hắn biết nam tử này đang dẫn hắn đi tới nơi nào, nơi đó là phần mộ của người Mạc gia, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua có người nào còn sống rời đi.
- Ngươi muốn hại chết ta, ta không muốn đi theo ngươi!
trong mắt Mạc Tiểu Xuyên nhìn thấy cách vùng đất tử vong càng ngày càng gần, nội tâm sinh ra cảm giác vô lực và sợ hãi, hắn nghĩ đến phụ thân, nghĩ đến Vạn Phong thúc thúc, còn có đệ đệ, nhịn không được muốn khóc lên, nhưng vẫn nhịn xuống, hắn liều mạng giãy dụa, hy vọng có thể giãy giụa khỏi ma chưởng của nam nhân trước mặt này.
- Náo đủ chưa!
Cổ Phi Dương đi tới trước cổ động, nơi này cách thành Hắc Thiết hơn mười dặm, đối với cường giả mà nói đây chỉ là một bước mà thôi.
Phanh!
Cổ Phi Dương không chút thương tiếc ném Mạc Tiểu Xuyên xuống, trực tiếp ném hắn vào trong động, một hồi kịch liệt đau nhức theo xướng sống lưng thượng truyền đến.
- Đây là ngươi cầu ta mang ngươi đi, nếu không ngươi cho rằng phế vật như ngươi ta muốn mang theo sao?
Mạc Tiểu Xuyên cảm thấy nội tạng dường như nghiền nát, phun ra một ngụm máu tươi, hắn trượt từ vách động xuống, vết máu lớn xuất hiện sau lưng, nhưng hắn vẫn nhìn không tới, chỉ cảm thấy một ít tảng đá đang trượt xuống theo mình.
- Ngươi, ngươi bỏ qua cho ta đi, ta không muốn chết, ta muốn trở nên mạnh mẽ, ta muốn trở thành cường giả giống như phụ thân ta.
Mạc Tiểu Xuyên nhịn đau đớn, hắn giãy dụa đứng lên, nhưng hai chân thật sự tổn thương quá nặng, căn bản không cách nào chèo chống thân thể gầy yếu của hắn, trong run rẩy kịch liệt hắn té xuống.
Nhưng mà hắn vẫn không buông bỏ, lần nữa dùng hai tay chèo chống thân thể muốn đứng lên.
Bởi vì hắn cảm thấy nam tử hán đại trượng phu, thời điểm nào cũng phải đứng lên, hơn nữa thời điểm bị thương càng phải đứng thẳng.
Cổ Phi Dương chỉ lạnh lùng nhìn qua, đột nhiên hắn phun một cục đờm ra.
Phi!
Ba một tiếng, cục đờm dính vào trán của Mạc Tiểu Xuyên, làm hắn đổ ra sau, lăn ba trăm sáu mươi độ, ngã trên mặt đất, xương cột sống trên lưng như nứt ra, đau tới mức toàn thân chết lặng.
- Ngươi, ngươi là bại hoại muốn giết ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Mạc Tiểu Xuyên xương sống lưng bị gãy, không còn cảm giác gì cả, nhưng mà hai tay không ngừng bám vào đất, bắt lấy một tảng đá nện lên người Cổ Phi Dương.
- Ân, tiểu phế vật còn rất có cốt khí.