Chương 1405: Hồng Thạch. (2)
“Phanh”
Cực lực chấn lên Mộ Vân Kính, chỉ có số ít xuyên thấu qua mặt kính áp bách lấy thân hình Lý Vân Tiêu, nhưng chút lực lượng kia lại hoàn toàn không thể nào tạo thành tổn thương cho hắn được. Mà tuyệt đại bộ phận lực lượng thì đều bị phản chấn về
“Phanh”
Lại một tiếng nổ mạnh, tên cường giả tộc Xỉ Kình kia lập tức bị chưởng lực của mình đánh bay xa ra ngoài, hơn nữa còn phun ra một ngụm máu tươi, vậy mà lại bị thương
Đồng tư Nghiễm Dịch hơi co lại, lộ ra thần sắc giật mình nhìn chằm chằm vào bảo kính trong tay Lý Vân Tiêu.
Hải tộc thiếu Thuật Luyện Sư, huyền khí cửu giai ở trong nhân tộc cũng là tồn tại trân quý dị thường, ở trong Hải tộc bọn hắn, ngoại trừ Vương tộc tứ hải ra, trên căn bản không thể nào thấy được huyền khí cửu giai cả. Mà địa vị của Thuật Luyện Sư ở Hải tộc càng giống như thần linh vậy, được người người tôn kính.
Cường giả tộc Xỉ Kình kia bị một chiêu đánh bại, kinh sợ nảy ra, liên tục gào thét xông lên muốn tái chiến.
Dừng tay.
Nghiễm Dịch khẽ quát, lập tức bảo hắn ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía Lý Vân Tiêu đạp vào bọt nước, lạnh lùng nói:
Ngươi chính là Lý Vân Tiêu sao?
Lý Vân Tiêu không khách khí trực tiếp ngồi xuống trên ghế bên người Nghiễm Dịch, tự mình rót lấy một chén rượu uống lấy, đồng thời cười nói:
Đúng vậy, rượu ngon của Vương tộc Đông Hải đã rất lâu không được uống rồi, vẫn hương thuần như vậy.
Ah? Nói vậy trước kia ngươi đã uống qua rồi sao?
Nghiễm Dịch cao thấp đánh giá Lý Vân Tiêu, một chút cảm giác quen mắt cũng không có.
Ha ha, nhờ vào phúc người khác thôi.
Lý Vân Tiêu đổi chủ đề, nói thẳng:
Tiểu Hồng hiện giờ đã là muội muội của ta rồi, các ngươi tìm nàng có chuyện gì?
Sắc mặt Nghiễm Dịch trong nháy mắt đại biến, phong độ Vương tử ưu nhã trong nháy mắt đều biến sạch, cả kinh nói:
Cái gì? Hồng Thạch là muội muội của ngươi? Nói đùa gì vậy
Lý Vân Tiêu trong nội tâm chấn động, thì ra bản thể Tiểu Hồng gọi là Hồng Thạch, xem ra cũng là một loại thạch tài rồi.
Hồng Thạch. . . , Nghê Thạch. . . , cả hai dung hợp cùng một chỗ, chẳng lẽ gọi là “Nghê Hồng Thạch” sao ?
Trong lòng Lý Vân Tiêu thầm suy đoán, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, chỉ riêng tên đã xứng như vậy, hơn nữa hiện giờ quả thật đã dung hợp lại với nhau rồi.
Sắc mặt Nghiễm Dịch vô cùng âm trầm, lạnh lùng nói:
Hồng Thạch bây giờ đang ở đâu? Lập tức giao ra đây cho ta!
Lý Vân Tiêu làm thủ thế, nói:
An tâm một chút chớ vội, không biết Nghiễm Dịch huynh có từng nghe qua một thứ gọi là Nghê Thạch không?
Nghê Thạch?
Nghiễm Dịch nhíu mày, xem ra cũng không biết, ánh mắt hắn đột nhiên lóe lên, nói:
Nghê Thạch, Hồng Thạch, chẳng lẽ có quan hệ gì đó sao? Nghê Hồng chi thạch?
Lý Vân Tiêu hơi có chút thất vọng, xem ra Nghiễm Dịch cũng không biết quan hệ trong đó, hắn hỏi:
Hồng Thạch này đến cùng là thứ gì, Nghiễm Dịch huynh có thể giải thích nghi hoặc cho ta một chút được không?
Nghiễm Dịch lạnh lùng nhìn hắn, cười lạnh nói:
Ngươi không biết là ngươi đã hỏi quá nhiều sao? Dùng tu vi thực lực của ngươi, có thể cùng ngồi với ta uống rượu, cũng đã là phúc khí tu luyện mấy đời rồi!
Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, lập tức đứng dậy:
Đã vậy thì xin cáo từ, rượu này mình ngươi uống đi!
Hồng Thạch không giao, còn muốn đi? Chê cười!
Khí thế trên người Nghiễm Dịch bùng lên, một cổ Long uy lâm không áp tới, như là mây đen che đỉnh
Bọn người Minh Bá sau lưng sắc mặt trắng bệch, Long uy này tuy rằng không phải nhắm vào bọn họ, nhưng lại kinh hãi đến hai chân phát run. Mà ngay cả cường giả tộc Xỉ Kình ở bốn phía cũng đều lộ vẻ sợ hãi.
Hương vị côn trùng, khó ngửi chết rồi.
Lý Vân Tiêu dùng tay phẩy phẩy bên mũi, cười cười lâm không bước ra một bước, hóa thành hào quang bỏ chạy
Cái gì? Hắn vậy mà không bị Long uy chấn nhiếp soa?
Nghiễm Dịch ở dưới đáy biển đã quen dùng Long uy trấn áp người Hải tộc thoáng cái có chút không thích ứng được…, vội vàng kêu lên:
Ngăn hắn lại.
Cường giả tộc Xỉ Kình ở bốn phía lập tức vọt tới, làm thành một bức tường thịt cực lớn, đồng thời mấy người nhao nhao ra tay, chưởng lực hùng hồn đánh ra, trong lúc nhất thời hơi nước xông lên trời, ngăn độn quang của Lý Vân Tiêu lại
Đặc biệt là tên cường giả tộc Xỉ Kình bị chính kình lực của mình đả thương lúc trước, hắn tựa hồ là một tiểu đầu mục, lập tức vọt tới, muốn báo lại mối thù lúc trước.
Đại hảỉ vô lượng.
Mấy đạo công pháp võ kỹ giống nhau từ bốn phương tám hướng đánh tới, võ kỹ và huyền khí của người Hải tộc cực kỳ khan hiếm, nhưng mỗi một chủng tộc chung quy đều có một hai loại võ kỹ phù hợp với đặc thù chủng tộc mình. Giống như đại hải vô lượng của tộc Xỉ Kình, đại khai đại hợp, khiến đặc điểm chưởng lực hùng hồn của bọn chúng được phát huy vô cùng tinh tế, cực kỳ khó chơi.
Hơn nữa, đây là giữa đại dương sóng cả quay cuồng, đúng là hoàn cảnh có lợi nhất cho bọn hắn.
Xa xa đám người trên tường thành trấn Hải Thiê nguyên một đám sắc mặt khó coi đến cực điểm, rốt cục đã đánh nhau rồi.
Bắc Minh Lai Phong lạnh lùng nói:
Quả nhiên không đáng tin cậy, ta cũng đã sớm nói hắn không làm ra được chuyện gì tốt mà.
Cẩn Huyên cả kinh nói:
Vân thiếu một người quá nguy hiểm, Liêu đại nhân, kính xin phái người tiếp ứng đi.
Hừ? Tiếp ứng? Chính hắn muốn chết trách ai, chẳng lẽ còn muốn liên lụy chúng ta sao?
Bắc Minh Lai Phong vẻ mặt lạnh như băng, nếu Lý Vân Tiêu cứ vậy vẫn lạc thì hắn cũng cực kỳ vui vẻ, hiện giờ duy nhất lo lắng chính là làm sao qua được một kiếp này, ngàn vạn không thể góp mình vào luôn được, hắn bắt đầu suy nghĩ cách làm sao có thể toàn thân thoát hiểm.
Gương mặt Liêu Dương Băng cũng trở nên run rẩy, ý nguyện của hắn cũng không hề muốn cứu, nhưng Lý Vân Tiêu hiện giờ là đồng minh của hắn, tương lai là cường thủ đắc lực cùng nhau đối kháng Bắc Minh thế gia, hắn cũng không muốn đối phương cứ vậy tiêu đời.
Chờ một chút xemsao, dù sao chúng ta cũng không biết tình huống.
Liêu Dương Băng mặt không biểu tình mở miệng nói.
Cẩn Huyên trong lòng lo lắng, nhưng chiến đấu ở xa xa tuyệt đối không phải nàng có thể nhúng tay được, đi cũng chỉ uống công, còn có thể liên lụy đối phương, nên chỉ có thể ở đây sốt ruột
Đám đại lão còn lại cũng không chịu ra tay, sắc mặt đều âm trầm quan sát.
Cảm nhận được công kích từ bốn phương tám hướng vọt tới, tuy rằng kín không kẽ hởg, nhưng Lý Vân Tiêu cũng không bối rối, đám này cũng chỉ là Hải tộc cấp bậc Võ Tôn mà thôi, căn bản không cách nào tạo thành bất cứ thương tổn nào cho hắn cả.
Thân thể của hắn trực tiếp hóa thành lôi điện, ngàn vạn chưởng lực đan vào nhau chấn lên tiếng nổ lôi đình, lại không thể tổn thương đến cho hắn dù chỉ một chút.
Thân hóa lôi đình, chiêu thức cơ hồ vô địch dưới Võ Đế.
Đám Đại Kình Ngư các ngươi, cả ngày đều lặn dưới đáy biển, nhất định chưa thử qua uy lực của Thiên Địa lôi đình a?