Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 746: Chương 746: Kết cấu vạn vật. (2)




Chương 744: Kết cấu vạn vật. (2)

- Đưa dương thược cho ta đi, âm thược ở chỗ ta, chỉ có ta mới có thể mở ra nó!

Đột nhiên Diệp Phàm bình tĩnh nói, trong giọng nói không có bất kỳ gợn sóng, khiến tất cả mọi người đều chấn động, hoảng sợ nhìn hắn.

Đường Kiếp cả kinh nói:

- Ngươi. . . Các ngươi là người Thánh Hỏa Điện sao?

Diệp Phàm khẽ gật đầu một cái, ánh mắt rơi vào khôi thủy tinh hình thoi trong tay Phong Ấp, lộ ra vẻ khát vọng nói:

- Cho ta đi, ta có thể mở ra nó, tìm ra Nặc Á chi chu!

Phong Ấp nhướng mày, lộ ra vẻ cười lạnh, nói:

- Ngươi đưa âm thược đây là được rồi?

Diệp Phàm lắc đầu nói:

- Không có cách nào cầm.

- Ân?

Tất cả mọi người sững sờ, tựa hồ có chỗ trầm tư. Trong không gian thoáng cái vô cùng yên tĩnh, tất cả đều đều có tính toán, nhưng trong đó phần thắng cao nhất không thể nghi ngờ chính là Phong Ấp, còn có tiểu Thanh.

Tiểu Thanh lộ sắc mặt lạnh nhạt, trong mắt lại có quang mang chớp động, lạnh lùng nhìn tất cả. Nếu có thể thật sự tìm ra Nặc Á chi chu, hắn sẽ tuyệt đối không buông tha.

Diệp Phàm chậm rãi cởi ra áo của mình, lộ ra thân hình khỏe đẹp cân đối, làn da màu đồng cổ, ở trước ngực ấn lấy một vết bớt lớn chừng lòng bài tay, vết bớt kia vậy mà hoàn toàn giống với thủy tinh hình thoi trong tay Phong Ấp!

- Đây là. . .

Tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Diệp Phàm chỉ vào cái bớt kia nói:

- Cái gọi là âm thược, chính là ấn ký mà nhất mạch Thánh Hỏa Điện ta nhiều thế hệ tương truyền ah! Đưa dương thược kia cho ta đi, chỉ có ta mới có thể mở ra Nặc Á chi chu này!

Phong Ấp cười lạnh một tiếng, ném Đường Kiếp ra xa, lại hấp Diệp Phàm tới, nắm trong tay nhe răng cười nói:

- Nếu ta thật sự không cách nào mở ra ..., lại đưa ngươi tử cũng không muộn!

Thủy tình hình thoai trong tay hắn trực tiếp đè lên ấn ký trước ngực Diệp Phàm, tựa hồ muốn thử xem có phản ứng gì không.

Quả nhiên, hai thứ cực kỳ khớp với nhau.

Ngay một khắc này, một đạo hồng mang từ trong ấn ký trên người Diệp Phàm bắn ra ngoài, trực tiếp chiếu lên thủy tinh hình thoi kia, thủy tinh phát ra hào quang ôn nhuận, dần dần tản ra bốn phía, càng ngày càng mạnh, những nơi hào quang kia đi qua, tất cả lực lượng đều phải tránh lui.

Phong Ấp cũng bị hào quang kia đụng một cái, chỉ cảm thấy đau đớn cực lớn, vội vàng buông tay ra lui về sau. Diệp Phàm vui mừng quá đỗi, vươn tay muốn nắm lấy thủy tinh hình thoi kia, nhưng tựa hồ ngay cả hắn cũng bị bài xích, hắn kêu thảm một tiếng bị đánh bay ra ngoài, chỉ còn lại thủy tinh hình thoi kia ở trên không tản ra hào quang càng ngày càng mạnh.

Thủy tinh cực kỳ trong suốt, giống như một mặt gương vậy, bóng loáng chiếu rọi ra bộ dáng tất cả mọi người, còn có kết cấu vô cùng vô tận kia nữa, toàn bộ đều hiển hiện trên đó!

- Đây là sao? Những thứ này là tin tức sao?

Phong Ấp kinh hãi nhìn kết cấu vạn vật tràn ngập toàn bộ không gian, nhao nhao từ thực thể hóa thành hào quang, nhanh chóng dũng mãnh tràn vào thủy tinh kia, giống như giang hà rót vào biển cả, mãnh liệt bành trướng!

Mà bên trong thủy tinh hình thoi, hư ảnh một cái thuyền nhỏ cũng hiển hiện, , theo những kết cấu kia không ngừng dũng mãnh tràn vào, càng ngày càng trở nên rõ ràng, không chỉ có thế, khí uẩn chi lực cường đại vào thời khắc này cũng tản ra từ thủy tinh, tràn ngập toàn bộ không gian, rung động nhân tâm!

- Chi! Nặc Á chi chu, thật là Nặc Á chi chu!

Phong Ấp kích động mà không biết vì sao, người còn lại cũng đều mở to mắt, khiếp sợ nhìn thuyền nhỏ trong thủy tinh đang không ngừng ngưng hình, hơn nữa cổ khí uẩn chi lực cường đại kia cũng càng ngày càng mạnh, áp chế toàn bộ trong không gian, vận chuyển nguyên lực trở nên càng lúc càng khó khăn.

- Nặc Á chi chu là của ta!

Phong Ấp hét lớn một tiếng, rốt cuộc không cách nào bình tĩnh được nữa, cả người lập tức vọt tới, muốn cướp lấy thủy tinh kia.

Thủy tinh hình thoi vẫn đang không ngừng liên tục hấp thu lấy kết cấu, tản mát ra hào quang óng ánh thấu triệt, ai cũng biết lúc này thập phần nguy hiểm, nhưng hấp dẫn cực lớn ngay trước mắt cũng bất chấp quản nhiều như vậy.

Ngay khi Phong Ấp ra tay, tiểu Thanh cũng khẽ động, một đạo lôi đình chi lực vô cùng mau lẹ, trực tiếp đuổi theo đánh tới Phong Ấp, lôi điện chi lực nhanh chóng mở ra trên không trung, hóa thành một mảnh hải dương lôi điện bao lấy Phong Ấp vào trong đó!

Phong Ấp vẻ mặt đầy giận dữ, đánh một quyền ra ngoài. Bỗng nhiên sắc mặt đại biến, hắn hoảng sợ phát hiện Cửu Thiên Đế Khí của mình cũng theo khí uẩn trong thủy tinh trong truyền ra mà không ngừng bị áp chế, càng ngày càng yếu.

Mà tiểu Thanh cũng giống vậy, lôi điện chi ngục vừa mới mở rộng lại đột nhiên biến mất, bắt đầu kịch liệt thu nhỏ lại. Một quyền của Phong Ấp đánh vào trong đó, càng là trực tiếp khiến lôi ngục nổ tung, thậm chí còn như muốn biến mất.

Ngay khi hai người tranh đấu thời điểm, người còn lại cũng không dám lạc hậu, cũng lập tức xuất thủ.

- Ngư Dương Chu, trung thực ở đó cho ta.

Xa Húc Nghiêu chịu đựng thương thế trong người, thi triển bộ pháp trên không, thoáng cái đã ngăn trước Ngư Dương Chu, quét ngang ra một cước.

Ngư Dương Chu nhẹ nhàng tránh khỏi, bảo kiếm trong tay đâm ra vô số kiếm hoa, từng vòng tỏa ra trên không trung nhanh chóng đâm tới chỗ hiểm trên người Xa Húc Nghiêu, những kiếm quang này vậy mà đột phá tầng tầng đế khí của hắn, chém lên trên người hắn.

Xa Húc Nghiêu kinh hãi, dưới tình huống bình thường, kiếm quang trình độ như Ngư Dương Chu căn bản không có khả năng tạo thành bất cứ thương tổn gì cho hắn, nhưng giờ phút này lại làm được!

- Chuyện gì xảy ra? Vì sao tu vi jcủa hắn không bị áp chế? !

Xa Húc Nghiêu dưới chân mau chóng tránh nét, cả người vội thối lui về sau, trong đầu hoàn toàn không nghĩ ra, vẻ mặt kinh hãi và mờ mịt.

Bản thân Ngư Dương Chu cũng cảm thấy kỳ quái, lực lượng của hắn rõ ràng bị áp chế, hơn nữa khí uẩn cường đại từ trong thủy tinh phát ra khiến Đế Khí càng ngày càng yếu, nhưng bảo kiếm trong tay quả thật có thể dễ dàng phát huy ra uy lực lớn nhất, ngay cả hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên.

- Chẳng lẽ kiếm này có huyền diệu? Nhất định vậy rồi! Lai lịch Lý Vân Tiêu kia cực kỳ thần bí, kiếm hắn cho chắc hẳn cũng không bình thường!

Ngư Dương Chu vui mừng quá đỗi, trong mắt xẹt qua sát cơ nồng đậm, lần nữa giơ cao trường kiếm, thân thể bắn tới như đạn pháp, chém lung tung một hồi tới Xa Húc Nghiêu! Chết thêm một người, sẽ nhiều thêm một phần cơ hội đạt được Nặc Á chi chu!

Bộ pháp của Xa Húc Nghiêu cực kỳ huyền diệu, sau khi né tránh một hồi cũng không chịu nổi Ngư Dương Chu chém tới như điên như thế, tay trái lóe lên hào quang, cầm ra một đoạn chiến thương nghênh đón đối phương.

Phanh!

Một kiếm một thương va chạm vào nhau, lực lượng khổng lồ điên cuồng tuôn ra, hình thành từng đạo áp khí khuếch tán ra, trực tiếp trùng kích hai người bay ngược ra sau.

- Chuyện gì xảy ra? Sao lại có lực lượng lớn vậy được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.