Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3672: Chương 3672: Kiếm đẩy ngã đàn ma (Thượng)




Tay trái Ma Lâm Ngọc bắt ấn điểm vào Huyền Minh Thạch, thoáng chốc lực lượng màu lam hóa thành dòng lũ ập hướng cơ thể gã.

Lý Vân Tiêu kinh ngạc kêu lên:

Cái gì?!

Lý Vân Tiêu đã thử các cách hòng rút đi lực lượng Huyền Minh Thạch nhưng đều thất bại, không ngờ Ma Lâm Ngọc dễ dàng rút đi lực lượng trong đó.

Lý Vân Tiêu biến sắc mặt, cũng tay trái bắt ấn trực tiếp hấp thu dòng lũ, lạnh lùng cười:

Ngươi hút được thì bản thiếu gia cũng có thể!

Lý Vân Tiêu không cách nào trực tiếp hấp thu lực lượng từ Huyền Minh Thạch nên cướp dòng lũ lực lượng Ma Lâm Ngọc hút ra.

Ma Lâm Ngọc tức giận quát:

Ngươi, súc sinh!

Ma Lâm Ngọc trợn tròn mắt nhìn lực lượng mình lấy ra có một phần bị Lý Vân Tiêu giữa dường cướp đi.

Giờ phút này ánh sáng cường đại của Huyền Minh Thạch trùng kích khiến hai người không rảnh tấn công đối phương, chỉ muốn nhanh chóng hút sức mạnh to lớn này vào người để nâng cao lực lượng cho mình.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người đứng trên đỉnh đầu bạch tuộc không nhúc nhích. Huyền Minh Thạch tuôn ra lực lượng ồ ạt hướng Ma Lâm Ngọc thì giữa đường bị Lý Vân Tiêu rút đi một nửa.

Cơ mặt Ma Lâm Ngọc co giật, ánh mắt lạnh băng. Ma Lâm Ngọc vốn là Nửa Bước Thánh Ma cảnh, thêm một bước là sẽ trùng kích đến Thánh Ma, khi đó gã sẽ hoàn toàn luyện hóa hấp thu người trước mắt thì hiệu quả cũng giống vậy.

Nghĩ vậy tâm tình Ma Lâm Ngọc bình ổn lại, tập trung cố gắng thu nạp thật nhiều.

Lý Vân Tiêu cũng có ý tưởng tương tự, hắn cố gắng tăng cao thực lực trùng kích Ma Tôn cảnh, nếu đối phương thật sự đến Thánh Ma thì hắn cùng mọi người chống lại, đây không phải chuyện của một mình hắn.

Lý Vân Tiêu chẳng thèm lo lắng nhiều, hắn liều mạng chặn lại dòng lũ hút vào người mình.

Lý Vân Tiêu vốn cách Ma Tôn cảnh chỉ một bức tường, bây giờ trong lực lượng hồng hoang của Huyền Minh Thạch phá tan lớp chắn rốt cuộc bước chân vào Ma Tôn Tạo Hóa cảnh.

Lý Vân Tiêu cảm nhận vạn vật biến đổi, dường như quy tắc trong thiên địa hơi thay đổi, hơi thở của hắn càng nhạy bén hòa vào hoàn cảnh bốn phía, như đến gần thiên đạo hơn nữa.

Mọi người nhận ra ngay sự thay đổi của Lý Vân Tiêu, lòng hoảng sợ.

Có một vị Ma Quân không cam lòng hét to bay lên muốn cướp lấy Huyền Minh Thạch hoặc chia một chén canh.

Nhưng Ma Quân mới xông vào ánh sáng, cách Huyền Minh Thạch chừng một trượng thì người khựng lại nổ cái bùm, tan biến trên không trung.

Mọi người hoàn toàn biến sắc mặt, ngây dại không cam lòng nhìn.

Chỉ tim như bị dao cắt, đây là Huyền Minh Thạch của Thánh Ma thế gia bọn họ!

Trên đỉnh đầu bạch tuộc, người Ma Lâm Ngọc đột nhiên run rẩy, biểu tình kinh khủng hét chói tai:

Có chuyện gì? Sao trong Huyền Minh Thạch ẩn chứa một lực lượng quỷ dị, đó là gì?

Ma Lâm Ngọc hoảng sợ nhìn Huyền Minh Thạch chằm chằm, bề mặt cục đá lấp lánh sương lạnh như các vì sao vòng quanh cục đá, tỏa ra khí lạnh.

Ma Lâm Ngọc kinh hoàng phát hiện lực lượng đang phá hoại thân thể gã phát ra từ những hạt sương nhỏ nhoi này, gã biến sắc mặt.

Lý Vân Tiêu cười khẽ, châm chọc nói:

Giờ mới phát hiện? Thật chậm chạp. Mới rồi bản thiếu gia đã nói Huyền Minh Thạch có thay đổi nhỏ.

Ma Lâm Ngọc khủng hoảng:

Thay đổi nhỏ? Hạt sương đó rốt cuộc là cái gì!?

Ma Lâm Ngọc phát hiện hút càng nhiều lực lượng vào thì trong hạt sương dường như ẩn chứa sức phá hoại cực kỳ đáng sợ trùng kích cấu tạo thân thể của gã, phá hư hết thảy!

Ánh sáng lạnh của Huyền Minh Thạch chiếu rọi, biểu tình của Ma Lâm Ngọc cực kỳ khó coi, tràn đầy kinh khủng.

Vi Thanh kinh kêu:

Đó là… Hồi Ách Tinh Sương!

Yết gật đầu, trầm giọng nói:

Ma Lâm Ngọc sắp tàn đời, Hồi Ách Tinh Sương ngưng tụ giới lực Thiên Vũ giới vậy mà hắn hút vào người, chậc chậc. Tâm kế Lý Vân Tiêu thật sâu, cũng rất gan góc.

Vi Thanh biến sắc mặt, lập tức hiểu ngay.

Bây giờ phá hoại Ma Lâm Ngọc lớn nhất không phải Hồi Ách Tinh Sương mà là giới lực Thiên Vũ giới ẩn chứa trong nó.

Lý Vân Tiêu hoàn toàn miễn dịch giới lực của hai giới, hắn hút ba lực lượng vào cơ thể không có gì khác lạ. Sau khi Lý Vân Tiêu vượt qua Tạo Hóa cảnh thì lực lượng cường đại của Huyền Minh Thạch vẫn liên tục tiến vào người hắn, lắng đọng lại.

Tình cảnh hai người thay đổi nghiêng trời lệch đất. Mặt Lý Vân Tiêu cười nhạt, đôi mắt bình tĩnh chất chứa sát khí và lạnh lẽo.

Ma Lâm Ngọc thì càng lúc càng kinh khủng, gã phát hiện nước lũ bị gã dẫn động điên cuồng tuôn ra không cách nào ức chế lại, tuy có Lý Vân Tiêu hấp thu hơn một nửa lực lượng nhưng chúng nó gột rửa thân thể của gã. Giới lực Thiên Vũ giới xung đột với thân thể Ma Lâm Ngọc, phá hoại diện tích lớn.

Ma Lâm Ngọc điên cuồng rít gào, tay trái liều mạng muốn đẩy Huyền Minh Thạch đi:

Không, không! Mau dừng lại!!!

Lý Vân Tiêu biến sắc mặt, mắt lóe tia sáng lạnh, tay trái điểm nhẹ hóa thành tia chớp tím đen.

Lý Vân Tiêu quát to:

Tử Hoàng Phi Vũ!

Lý Vân Tiêu lao vọt đi, cân bằng trên Huyền Minh Thạch trong phút chốc bị phá vỡ, lực lượng khủng bố oanh kích bắn tứ phía.

Đại điện rung bần bật, bạch tuộc to dưới chân hai người vỡ vụn thành vô số hạt bụi.

Ma Lâm Ngọc cũng bị trùng kích, gã rên rỉ bị đánh lui.

Nhưng càng đáng sợ là Ma Lâm Ngọc mới hoàn hồn thì thấy một con tử long bay vút qua, vuốt rồng kết ấn đánh vào gã.

Ma Lâm Ngọc kinh khủng kêu to một tiếng, vội vàng đánh ra hai tay:

Không!!!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Lôi long màu tím nổ tung thành trăm ngàn lôi xà xuyên qua Ma Lâm Ngọc.

Ma Lâm Ngọc thủng lỗ chỗ, kinh hoàng trợn to mắt khó tin nhìn trước mặt. Lôi quang lấp lánh ngưng tụ thành chân thân Lý Vân Tiêu.

Không… thể… nào!

Bùm!

Ma Lâm Ngọc khó khăn thốt ra ba chữ rồi nổ cái bùm, tạc nổ đại điện vốn đã lung lay sắp sập, vô số đá vụn bay đầy.

Lý Vân Tiêu đứng trong hư không, đảo tròng mắt nhìn Huyền Minh Thạch dưới đất.

Nơi cục đá rớt xuống phạm vi trăm trượng đóng băng, nhưng khí lạnh trên cục đá trở nên cực kỳ nhỏ bé.

Lý Vân Tiêu thở dài, lực lượng khủng bố kia có một nửa bị Ma Lâm Ngọc rút đi, khiến gã triệt để bị giới lực nghiền nát nội tạng rồi bị hắn một chưởng đánh chết.

Có một phần lực lượng bị Lý Vân Tiêu lấy được, còn lãng phí nhiều lực lượng xói mòn ra ngoài, tuy Huyền Minh Thạch vẫn xứng là báu vật nhưng giá trị rớt xuống vực thẳm, thậm chí không đáng hắn ra tay cướp giật.

Đám người Chỉ kinh hoàng.

Thương Quân hét to:

Ra tay! Nếu không chúng ta đều phải chết!

Tất cả Ma tộc lòng rung động, chợt hiểu ra.

Bọn họ chưa biết Huyền Minh Thạch đã phế, muốn giết người cướp cục đá. Thương Quân đoán được cục đá hơn phân nửa bị phế, nhưng gã có nhiệm vụ Viện giao cho là phải giết Lý Vân Tiêu.

Tất cả ma đầu vận chuyển ma nguyên, mỗi người tự động công kích Lý Vân Tiêu.

Người sống sót toàn là đỉnh Ma Quân, những người thực lực hơi yếu trước đó đã chết.

Trong phút chốc trừ Vi Thanh ra tất cả ma đầu cùng tấn công, lực lượng khủng bố dời núi lấp biển ập hướng Lý Vân Tiêu. —————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.