Lý Vân Tiêu thận trọng nói:
Chỉ cần ta có thực lực, lập tức đưa các nàng tới Luân Hồi địa. Hơn nữa cảnh giới kia…ta nhất định phải chứng được!
Trong mắt hắn hiện ra dị sắc, giống như xuyên qua tầng tầng không gian, nhìn vũ trụ rộng lớn vô biên vô hạn, thì thào lẩm bẩm:
Vạn Cổ Chí Tôn!
Mấy ngày sau Lý Vân Tiêu tiếp kiến người của Yêu tộc.
Sau khi nghe tin Lý Vân Tiêu trở lại, Yêu tộc lập tức tới bái phỏng. Do Mạch cùng Ngải dẫn đầu, sau khi khách sáo vài câu mọi người lại tiếp tục hàn huyên.
Sau đó Lý Vân Tiêu cho mọi người lui ra, chỉ lưu lại Đinh Linh Nhi, Mạch cùng Ngải.
Mạch nói:
Không biết minh chủ đại nhân có chuyện gì cần phải cẩn thận như vậy?
Lý Vân Tiêu đột nhiên nói:
Nếu ta phải rời khỏi một thời gian, từ nay về sau ẩn lui, đem vị trí minh chủ truyền cho Vi Thanh, không biết hai vị đại nhân cảm thấy thế nào?
Trong lòng Mạch cùng Ngải chấn động, sửng sốt liền hiểu ra.
Sở dĩ Lý Vân Tiêu hỏi như vậy là muốn biết cách nhìn của họ về Vi Thanh, cùng phân tích tình thế của hai tộc trong tương lai.
Lý Vân Tiêu không khỏi cau mày, mà Ngải tâm tư cẩn thận, thấy vẻ mặt của hắn, không khỏi cười nói:
Nếu Vi Thanh đại nhân nguyện ý kết giao hai tộc, chúng tôi đương nhiên là phi thường hoan nghênh.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
Ngải tiên sinh nói như vậy, ta đã yên tâm.
Mạch giật mình nói:
Ngươi điên sao? Thật sự muốn đem vị trí truyền cho Vi Thanh?
Ngải hỏi:
Tại sao minh chủ đại nhân phải giải nhiệm? Trong thiên hạ, không còn ai thích hợp với vị trí này như minh chủ.
Lý Vân Tiêu nghĩ nghĩ, đem chuyện Luân Hồi địa cùng đại hội thiên đạo đạo quả nói ra, nghe được khiến Mạch cùng Ngải sửng sốt thật lâu.
Trong mắt Mạch tràn đầy vẻ hâm mộ lẫn ghen tỵ.
Ngải liên tục thở dài nói:
Khó trách, khó trách!
Lý Vân Tiêu nói:
Việc của hai tộc trong tương lai phải nhờ hai vị đại nhân đảm đương một chút. Nếu Vi Thanh có chỗ nào không đúng, xin thông cảm nhiều hơn. Nhưng nếu hắn làm việc thương thiên hại lý, hoặc lòng dạ độc ác, thì cứ nhanh chóng trừ bỏ, không cần hạ thủ lưu tình! Nếu như không đối phó được, có thể đi tìm Xa Vưu, đem lời nói hôm nay của chúng ta nói với hắn.
Mạch cùng Ngải vô cùng thổn thức, dù sao quan hệ đã quá sâu, thật sự lưu luyến không rời.
Cuối cùng Mạch nói:
Ngày ngươi rời khỏi đây, chúng ta nhất định sẽ tới đưa tiễn!
Lý Vân Tiêu ôm quyền tiễn hai người, nội tâm cảm thấy phiền muộn.
Ngải khẽ cười nói:
Còn mong muốn sau này có dịp tỷ thí một trận với Vân Tiêu đại nhân đâu, chỉ sợ không còn cơ hội này.
Lý Vân Tiêu thở dài nói:
Thuật đạo của Ngải đại nhân vô song, tuy rằng hai lần đều may mắn thủ thắng, nhưng ta thật tâm bội phục đại nhân. Không cần tỷ thí, ta nhận thua thôi.
Ngải bật cười khúc khích.
Ngải vươn tay ra, chớp mắt nói:
Tạm biệt vậy, Giới Vương đại nhân. Thật không biết ngày sau còn cơ hội gặp lại hay không, xem như không còn dịp gặp mặt, hì hì!
Nói xong nàng liền xoay người rời đi, Mạch theo sát phía sau, khóe môi tươi cười nhưng nước mắt vòng quanh.
Lý Vân Tiêu nhìn theo họ, thở dài cảm thán.
Đinh Linh Nhi nói:
Kỳ thật ai cũng luyến tiếc Vân Tiêu đại ca.
Nàng cười nói:
Nhưng chúng tôi đều tin tưởng, đại ca nhất định có thể thành tựu Vạn Cổ Chí Tôn, trở về đón mọi người cùng đi!
Lý Vân Tiêu nhìn thấy thần sắc tràn đầy kỳ vọng của nàng, trong lòng lại kiên định, nhất định phải chứng được quả vị tối cao!
Sau đó hắn để Đinh Linh Nhi tập trung nhóm đệ tử, nói:
Làm sư tôn, ta dạy cho các ngươi rất ít, thật sự có thẹn trong lòng. Con đường tương lai còn phải dựa vào chính các ngươi, nếu trong việc tu luyện có vấn đề gì, đi tìm Xa Vưu cùng chư vị đại nhân Huyền Ly đảo. Điều duy nhất vi sư vui mừng chính là các ngươi luôn đi theo con đường chính đạo, cho dù trên đường bị tà ma nhập thể mất phương hướng bản tính, nhưng cuối cùng trở về bản tâm, vi sư vì các ngươi cảm thấy kiêu ngạo.
Hoa Thiên Thụ, Quân Như Vân, Mạc Tiểu Xuyên, Hách Liên Thiếu Hoàng, Dương Địch, Mộng Bạch đều quỳ xuống khóc lớn.
Dương Địch khóc ròng nói:
Một ngày vi sư chung thân vi phụ, đa tạ sư phụ chưa từng bỏ rơi đệ tử.
Mọi người đồng thanh khóc lớn:
Đa tạ sư phụ chưa từng bỏ rơi đệ tử!
Lý Vân Tiêu sợ mình cũng khóc, vội vàng khoát tay nói:
Các ngươi đều lui xuống đi. Các sư huynh đệ nên thường xuyên cùng nhau luận bàn lĩnh ngộ, cũng hi vọng trong tương lai các ngươi bất ly bất khí!
Các đệ tử vẫn quỳ dưới đất không chịu rời đi.
Lý Vân Tiêu vung tay lên truyền tống bọn họ ra ngoài.
Nhưng sáu đệ tử vẫn quỳ bên ngoài khóc rống, mãi mấy ngày sau Hoa Thiên Thụ mới dẫn họ rời khỏi.
Trong khoảng thời gian này tin tức Lý Vân Tiêu trở về đã truyền khắp cả Thiên Vũ giới, thế lực khắp nơi đều chạy tới bái kiến khiến cho hắn không ngừng mệt mỏi ứng phó.
Mấy tháng sau mới dần dần giảm bớt, hơn nữa hắn cũng đã gặp gần hết lão hữu trong Thiên Vũ minh. Lúc này hắn khởi hành đi Ma giới, chỉ mang theo một mình tiểu Hồng.
Sau khi Lục Sí đã chết, cả Ma giới nhất thống, do Tranh làm đại thống lĩnh duy nhất.
Sau cuộc chiến, Viện bị thương quá nặng, luôn ẩn thân trong Thái Cổ hung vực dưỡng thương.
Hơn nữa với giao tình giữa nàng cùng Tranh, trong sự kiện thống nhất Ma giới nàng minh xác tỏ thái độ ủng hộ Tranh, cho nên đã quét sạch toàn bộ những cường địch khác.
Lúc trước khi cùng nhau đối phó Lục Sí, giữa hai giới vì tăng cường liên lạc nên đã trực tiếp xây dựng mấy siêu cấp truyền tống trận.
Cho nên lần này đi Xạ Tinh thành cũng không hao phí bao nhiêu thời gian.
Tranh nghe tin hai người đã tới lập tức buông xuống hết thảy công việc đi ra nghênh đón, Nguyệt cũng theo sát phía sau, tràn đầy vui mừng.
Chúc mừng Tranh đại nhân thống nhất Ma giới!
Nhờ phúc của Lý đại nhân!
Ha ha, ăn cơm chưa?
Ăn rồi, đại nhân ăn chưa?
Ăn rồi.
Tiểu Hồng:
…
Nguyệt:
…
Hai người ngoài cười nhưng trong không cười khách sáo vài câu, Lý Vân Tiêu liền hỏi:
Viện đại nhân đâu?
Trong lòng Tranh run lên, ha ha cười nói:
Sau cuộc chiến năm năm trước, Viện đại nhân bị trọng thương rất nặng, sau khi trở lại Ma giới liền trực tiếp bế quan, tới nay chưa ra.
Lý Vân Tiêu nói:
Thật không dám giấu diếm, ta có việc muốn tìm Viện đại nhân nói chuyện.
Tranh ngạc nhiên:
Không biết đại nhân có chuyện gì, có thể nói thẳng với ta hay không, ngày khác khi Viện đại nhân xuất quan ta sẽ bẩm báo không muộn.
Đã muộn!
Lý Vân Tiêu nói:
Lần này ta tới Ma giới là vì muốn gặp nàng.
Vẻ mặt Tranh khó xử nói:
Đại nhân thật khó xử ta, ta cũng không biết chỗ Viện đại nhân bế quan a!
Lý Vân Tiêu chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt nói:
Ở trong Thiên Vũ giới có bí thuật có thể trực tiếp lục soát hồn phách người khác, nhưng ta cảm thấy làm như vậy sẽ phá hủy cảm tình giữa hai giới chúng ta. Cho nên ta muốn tiếp tục hỏi thêm một lần, Viện đại nhân ở chỗ nào?
Sắc mặt Tranh trắng bệch, lập tức cảnh giác lui ra sau mấy bước, xanh mặt nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu. —————