Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1077: Chương 1077: Lĩnh vực đặc thù. (2)




Chương 1075: Lĩnh vực đặc thù. (2)

Tiền Vô Địch nói để tất cả mọi người sững sờ, xác thực là có chuyện như vậy a, không có tác dụng khẳng định chính là không đủ năng lượng. Chỉ là tư duy của bọn hắn bị hạn chế, cảm thấy sóng âm là được, không nghĩ tới đạo lý đơn giản như vậy.

Sắc mặt La Anh trở nên khó coi, ngược lại, Đường Tâm ngược lại là thờ dài một hơi, lộ ra nụ cười lạnh lùng.

Xé…

Tựa hồ vì xác minh Tiền Vô Địch nói, không trung đột nhiên hiện ra một vết chém, Đường Kiếp một lòng một dạ thổi cầm, bị chém trở tay không kịp, tuy rằng né qua, nhưng trên áo choàng vẽ ra một vết thương, vỡ thành hai mảnh, trên người cũng bị chém ra một vết máu.

Sắc mặt Đường Kiếp đột nhiên biến, trở nên âm trầm, đã biết cầm này vô dụng, trong cơn giận dữ đột nhiên ném xuống đất, một cước đá bay.

Không ít người xem ở phía dưới đều là đau lòng không ngớt, vậy cũng là huyền khí cấp tám a, không phải là mỗi thương hội đều giàu nứt đố đổ vách như bảy đại thương hội.

- Đánh không lại liền ném binh khí, không phải nam nhân.

Âm thanh của Lương Ngọc Y ở trên không trung vang lên, chỉ bất quá địa phương mỗi một chữ truyền đến đều không giống nhau, Đường Kiếp nín thở ngưng thần, theo thanh âm kia đánh về phía mấy phương hướng, đều là thất bại, lần này sắc mặt hắn đúng là rất khó coi.

Không chỉ là Đường Kiếp, hết thảy võ giả chờ dự thi phía dưới, sắc mặt đều nghiêm nghị, bọn họ cũng đều chuẩn bị huyền khí âm luật, bây giờ xem ra là không có dùng, đợi lát nữa nếu bọn họ gặp gỡ Lương Ngọc Y, này còn làm sao chiến.

Ngay cả Lệ Phi Vũ cũng lộ ra vẻ nghiêm túc, loại bí pháp này thực có chút biến thái.

- Nam nhân?

Đường Kiếp khà khà cười một tiếng nói:

- Có gan liền hiện thân ra, để bản tôn cho ngươi nếm thử cái gì là nam nhân.

- Vô liêm sỉ.

Lương Ngọc Y nổi giận quát khẽ một tiếng, không trung đột nhiên hiện ra một quả cầu lửa, như lửa giận trong nội tâm của nàng hoá hình mà ra.

Con ngươi của Đường Kiếp đột nhiên áp súc, lập tức một ánh đao ra khỏi vỏ, hầu như là cùng hỏa cầu kia đồng thời xuất hiện, lấy tốc độ nhanh như tia chớp chém lên,Hô một tiếng liền chém hỏa cầu kia thành hai nửa, nhưng vẫn như cũ rơi vào khoảng không.

Đây cơ hồ là tốc độ nhanh nhất của hắn, lần này sắc mặt hắn càng là vạn phần khó coi.

- Thập nhật cùng thiên.

Ngay khi Đường Kiếp muốn điên, thanh âm lạnh như băng ở phía sau vang lên, bóng người của Lương Ngọc Y ở trên không trung hiện lên, lóe lên liền biến mất, hư thực bất định, nhưng ở trong nháy mắt đó, mười cái hỏa cầu thật lớn hình thành, ở trong Thiên Cương Pháp Lang Bàn như thiên luân.

Lương Ngọc Y hiện ra thực thể, đạp ở giữa mười Thái Dương, kiếm thế trong tay nhẹ nhàng rung động, tỏa ra khí tức hừng hực, rút giây động rừng, nàng lạnh lùng nhìn Đường Kiếp một chút, kiếm thế chỉ tới quát:

- Đi.

Cả người hóa thành một ánh kiếm, kẹp ở trong thập nhật, gào thét mà xuống, trên pháp bàn đột nhiên nổi lên mấy đạo ánh sáng, lực lượng phòng ngự lần thứ hai tăng cường.

Sắc mặt Đường Kiếp âm trầm không ngớt, trên người Ầm một tiếng vang trầm thấp, bắp thịt bắt đầu từng khối từng khối phồng lên, thân hình lập tức biến thành tráng hán bắp thịt, thân cao tựa hồ cũng gia tăng mấy phần.

Người quan khán trong trung ương quảng trường đều là mí mắt giật lên, lập tức nhận ra đây là một loại luyện thể thuật.

Người tu luyện thể thuật không ít, nhưng có thể luyện tới đại thành, cùng Vũ Tôn cấp cường giả chiến đấu đó là ít lại càng ít, vì lẽ đó mọi người đối với Đường Kiếp biến hóa đều cảm thấy hết sức hứng thú, đặc biệt Đường Tâm, hai con mắt nhìn chòng chọc vào hắn, chưa bao giờ nháy một thoáng.

- Lúc này mới phải, đông trốn tây nấp tính là cái gì?

Sau khi thân thể Đường Kiếp biến đổi, khí thế cả người cũng xảy ra thay đổi cực lớn, tựa hồ thân thể tiến hành một loại yêu hóa nào đó, khí trực yêu dị kia thẩm thấu mười đạo liệt dương, để cho Lương Ngọc Y ở bên trong cảm giác không khỏe.

Chu Tước đao của Đường Kiếp bị Hác Liên Thiếu Hoàng lấy đi, giờ khắc này trong tay là một thanh đao màu đỏ khát máu, tuy rằng không bằng Chu Tước đao, nhưng lại nhiều hơn mấy phần yêu dị, giờ khắc này nằm ngang ở trước ngực, một khe hở không gian hiện lên, bỗng nhiên đánh chém mà đi, quát lên:

- Thập tự đại Hư Không trảm.

Hai đạo kiếm khí ánh đao ở trên không trung gặp gỡ, mười liệt dương khủng bố cùng Hư Không trảm kích, bỗng nhiên va chạm vào nhau, hai cỗ sức mạnh ăn mòn lẫn nhau, gây nên gợn sóng to lớn, dư âm lực lượng trong phút chốc liền đem thân ảnh của hai người cuốn vào.

Trong nháy mắt Lương Ngọc Y bị dư âm lực lượng nuốt chửng, thân thể liền dần dần biến mất, ẩn trốn đi.

Trong con ngươi Đường Kiếp tuôn ra vẻ tàn khốc, nội tâm nén giận, nhưng hắn cũng không có nhiều thời gian cân nhắc, năng lượng dư âm khổng lồ từng đạo từng đạo rung động hạ xuống, trực tiếp oanh lên thân thể hắn, tầng tầng phá nát, lực lượng thập nhật một đạo mạnh hơn một đạo, chấn động đến hắn ở trong đó kêu thảm thiết không ngớt.

Ở ngoài pháp bàn, tất cả mọi người đều xem trợn mắt há hốc mồm, nhìn trong sân hỏa diễm ngập trời, chỉ cảm thấy một mảnh sợ run tim mất mật, cả người rét run.

- Lương Ngọc Y, ngươi tiện nhân này, có bản lĩnh liền đi ra quyết một trận tử chiến, đánh một thoáng trốn một thoáng tính là bản lĩnh gì.

Đường Kiếp ở bên trong bị thiêu phát điên, tuy rằng thân thể của hắn cường hóa hết sức lợi hại, nhưng tu vi so với Lương Ngọc Y vẫn có chênh lệch rất lớn, qua một chiêu này, cả người bị hủy gần đủ rồi, sau khi hỏa diễm tản ra, một bóng người toàn thân cháy đen ở phía trên phát điên.

Ở ngoài pháp bàn, ngoại trừ Tu Đan Hà cười không ngậm miệng, người còn lại đều là sắc mặt trắng bệch, gặp gỡ loại bí pháp này, còn đánh như thế nào, mười lần mười bại a.

Thôi Bác cũng có chút đổ mồ hôi lạnh nói:

- Loại bí pháp này, rất giống như là hư không thuật của vị đại nhân kia.

Trong mắt hắn lộ ra kinh hãi, nhìn Tu Đan Hà nói:

- Chẳng lẽ Lương Ngọc Y này là đệ tử của vị đại nhân kia.

Trong lòng tất cả mọi người rung mạnh, từng cái từng cái lộ ra vẻ khủng hoảng.

Tu Đan Hà rất hưởng thụ thần sắc kinh khủng của mọi người, cười không ngậm miệng nói:

- Ta đây liền không rõ ràng lắm, có thể là vậy cũng khó nói, ha ha ha.

Lời này của nàng cố ý nói ba phải cái nào cũng được, khiến người ta phiền muộn đến cực điểm.

Thôi Bác cười khổ nói:

- Dù không phải đệ tử của Hư Không Vũ Đế đại nhân, chiêu bí pháp này của Lương Ngọc Y cũng có thể nói nhất tuyệt, hầu như là dưới Vũ Đế vô địch.

- Hừ, cái gì hư không thuật, bất quá là một loại lĩnh vực đặc thù mà thôi.

Tuyên Ngọc Đường vẫn trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng, để tất cả mọi người sững sờ, Thôi Bác kinh ngạc nói:

- Đặc thù lĩnh vực?

Tuyên Ngọc Đường bình thường hiếm thấy nói chuyện, giờ khắc này lại không chê nói nhiều, giải thích:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.