Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3629: Chương 3629: Lợi dụ 2




Tranh cau mày, mắt bắn ra sát khí, cảm thấy Lỗ Thông Tử không biết điều, gã hơi bực bội.

Trụ biến sắc mặt, hiểu sắc mặt Tranh nên vội cướp lời:

Được, ta đều đồng ý hai điều kiện của ngươi nhưng ngươi phải đi theo ta một chuyến, ta có thể bảo đảm an toàn mạng sống của ngươi.

Đi một chuyến?

Lỗ Thông Tử híp mắt lại, cười hỏi:

Chẳng lẽ cùng đại nhân đi cổ vực?

Trụ biến sắc mặt kinh kêu:

Ngươi biết thân phận của ta?

Lỗ Thông Tử gật đầu cười nói:

Ha ha, lão phu tới trộm ma đản đương nhiên phải hiểu biết dôi chút đau của Thánh Sử. Ta cũng rất có hứng thú với cổ vực, nhưng 40 không tiện. Tuy nhiên ta có thể đồng ý yêu cầu của đại nhân, hẹn thời gian rồi đi.

Trụ nhíu mày hỏi:

Khi nào?

Lỗ Thông Tử ngước đầu lên, trầm ngâm một lúc nói:

Ngày này một năm sau.

Một năm?

Trụ đăm chiêu nói:

Được, hứa vậy đi.

Trụ dứt lời, trên bầu trời tĩnh lặng, không khí túc sát lan tràn khắp nơi, hiệp định bắt đầu.

Nhiều Ma tộc Tranh bộ thầm thở phào, nếu đánh nhau thì bọn họ không chắc có mấy người sống sót khi đối phó dám ma thú, ma cầm biến dị kia.

Nguyệt nổi giận quát:

Tranh đại nhân!

Trụ biến sắc mặt nói:

Tranh, sự việc quan trọng, không cho phép ngây thơ ấu trĩ vào lúc này!

Dù sao Tranh là chủ nhân nơi đây, tuy Trụ đồng ý Lỗ Thông Tử nhưng phải được Tranh đồng ý mới tính.

Tranh khẽ thở dài:

Hiệp định này là giữa Trụ đại nhân và Lỗ Thông Tử, không liên quan đến ta. Ta chỉ đồng ý thả Lỗ Thông Tử đi đổi lấy thành quả nghiên cứu trong tay hắn, việc ma đản và giết Lý Vân Tiêu thì ta vừa không phản đối cũng không tham gia.

Mọi người ngẩn ra, lập tức hiểu ra.

Mắt Trụ bắn ra sát khí cười gằn:

Ta hiểu, giết Lý Vân Tiêu đổi ma đản là hiệp định giữa ta và Lỗ Thông Tử phải không? Vậy thì để ta tự thực hiện!

Trụ vụt xoay người nhìn Lý Vân Tiêu, đôi mắt như hai thanh cơng đao đâm vào hắn.

Nguyệt, Tiểu Hồng căng thẳng, hai người che 8u1 kLý Vân Tiêu, mắt lạnh nhìn Trụ.

Trụ nhướng mày liếc Tranh:

Tiểu nha đầu bên trái hình như là người của Tranh bộ? Mới rồi ngươi đã nói không nhúng tay vào.

Tranh gật đầu, nói:

Nguyệt, tránh ra.

Nguyệt vừa kinh vừa giận phản đối:

Đại nhân!

Tranh sầm mặt xuống quát:

Lời của bổn tọa là quy định, ai không tuân theo sẽ xử theo tội phản đồ!

Nguyệt căng thẳng, nôn nóng đứng tại chỗ, tránh ra không được mà không tránh cũng không thể.

Nguyệt đang do dự thì một lực lượng siêu mạnh từ trên trời giáng xuống hút nàng, không gian xung quanh chuyển động chấn nàng ra xa mấy trăm trượng.

Người ra tay là Bảo lo việc giao dịch trong Diêu Quang điện.

Bảo mặt không biểu tình nhìn Nguyệt, lạnh nhạt nói:

Nguyệt đại nhân, xin hãy bình tĩnh chút, kháng lệnh không phải việc của riêng đại nhân mà còn liên lụy đến cả bộ tộc cả mình.

Thân thể nhỏ xinh run nhẹ, mặt Nguyệt lộ nét đau khổ. Nguyệt nhìn phương xa, cúi đầu, cảm thấy thẹn trong lòng nên nàng không dám nhìn Lý Vân Tiêu.

Ha ha ha!

Trụ cười gằn:

Còn một tiểu nha đầu, nếu Tranh đại nhân giúp ta giải quyết luôn thì tuyệt vời.

Tranh lạnh lùng nói:

Hừ! Người này thân thiết với Lý Vân Tiêu, không phải người của bộ ta. Nếu ta đã không xen vào thì tất nhiên sẽ không đụng vào người của Lý Vân Tiêu.

Ha ha, kiên trì ấu trĩ.

Trụ xì cười, mặt đầy sát khí quát to:

Vậy thì để ta tiễn bọn họ quy thiên đi!

Lời còn chưa dứt từ người Trụ dâng lên ma quang chợt lóe trên cao bắn hướng Lý Vân Tiêu và Tiểu Hồng.

Ma tộc ở trên cao tán đi, tất cả bay ngược ra sau tránh cho bị chiến trường lan đến.

Lý Vân Tiêu mắt lóe tia sáng nhìn chăm chú Trụ bay nhanh đến, tay phải vỗ vai Tiểu Hồng:

Nàng tránh ra.

Tiểu Hồng ngạo nghễ hét:

Không!

Tiểu Hồng tranh thoát bàn tay Lý Vân Tiêu, nàng bay lên, một luồng ma quang nổi lên giữa hai tay nàng, Tiểu Hồng rút riu chiến A Lại Huyền Việt ra chém hướng ma quang.

Hai người đèu biết thực lực của Trụ, sau khi hấp thu ma thân của Lỗ Thông Tử thì cách Ma tôn cảnh chỉ một bức tường, đúng là cường địch.

Lý Vân Tiêu sốt ruột hét:

Cẩn thận!

Tâm tình Lý Vân Tiêu vốn bình tĩnh thu nạp ma khí phục hồi bỗng chốc rối loạn.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Ma quang đánh vào trước mặt Tiểu Hồng, Trụ hiện ra, một chưởng vỗ vào riu chiến. Vang tiếng nổ điếc tai, Tiểu Hồng bị hất văng.

Tiểu Hồng cảm giác như chém vào tường đồng vách sắt, chưởng lực cuồng bạo đánh bại công kích và phòng ngự của nàng đập thẳng vào người, nàng như diều đứt dây bay đi.

Lý Vân Tiêu kinh kêu:

Tiểu Hồng!

Lý Vân Tiêu biết Tiểu Hồng sẽ không đánh lại Trụ nhưng không ngờ đối phương độc ác như vậy, một chiêu đã hạ sát thủ.

Lý Vân Tiêu lắc người đuổi theo Tiểu Hồng.

Mặt Trụ dữ tợn lắc người đuổi theo:

Hừ! Tự lo thân còn không xong còn quan tâm người khác, ngươi cũng đi chết đi!

Ánh mắt mọi người nhìn chăm chú bọn họ đánh nhau, liên tục thụt lùi kéo giãn vòng chiến.

Lỗ Thông Tử thảnh thơi ngồi trên chiến xa, cười độc ác châm chọc xem, vô cùng thích ý hay vỗ tay cười lớn.

Giọng Man truyền ra từ chiến xa sau lưng Lỗ Thông Tử, khó chịu hừ lạnh một tiếng:

Ngươi thật sự định cho bọn họ thành quả nghiên cứu Long Tượng Trí Mang?

Lỗ Thông Tử cười nói:

Tình thế bắt buộc như vậy, không thể không theo. Huống chi ta đã nắm rõ những thành quả nghiên cứu thứ đó, luôn tìm cách đột phá thêm một bước, rất nhanh sẽ có thành quả mới. He he, Man đại nhân cứ yên tâm.

Man nghe Lỗ Thông Tử nói vậy mới im lặng.

Trong chiến trường, Lý Vân Tiêu lao lên ôm lấy Tiểu Hồng rồi dùng thân pháp lùi xa mấy ngàn trượng tránh thoát Trụ trùng kích.

Trụ biến sắc mặt nói:

A? Thân thù khá nhanh nhẹn, hèn gì có thể trở thành minh chủ Thiên Vũ Minh, lãnh tụ một giới.

Trụ lạnh lùng cười:

Nhưng thế thì sao? Đã đến cuối đường, nên nhận thua thì hãy chịu thua.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:

Từ trước kia đến bây giờ ai muốn ta chết cơ bản đều chết hết, hiển nhiên ngươi là người tiếp theo.

Trụ cười như điên:

Ha ha ha! Nếu là một ngày trước, ngươi chưa hao hết thể năng có lẽ còn có một phần vạn phần thắng, nhưng hiện tại xác suất đó cũng không có.

Lý Vân Tiêu mặc kệ Trụ, hắn nhìn Tiểu Hồng trong ngực mình. Khuôn mặt non mịn lạnh băng trở nên tái nhợt, chân mày lá liễu dính vào nhau, rèm mi dài rũ xuống mí mắt.

Tuy Tiểu Hồng đã hôn mê nhưng hai tay vẫn nắm chặt A Lại Huyền Việt, cánh tay run nhè nhẹ.

Tiểu Hồng hôn mê nhưng ý chí bất khuất giúp nàng nắm chặt vũ khí.

Mắt Lý Vân Tiêu hấp hay, một tay chộp A Lại Huyền Việt, phải mất sức khá nhiều mới gỡ xuống được. Lý Vân Tiêu đưa Tiểu Hồng vào Giới Thần Bi, sau đó một tay cầm búa mặt đầy sát khí nhìn Trụ đăm đăm.

Vẻ mặt Trụ châm biếm nói:

Ha ha ha! Không còn cách nào tốn sau lưng nữ nhân giữ mạng sao? Người nhu nhược, rốt cuộc chịu đối mặt bổn tọa?

Trụ khoanh tay trước ngực từng bước tiến lên trước, giống như con mòe bắt chuột trước khi ăn sẽ chơi đùa một lúc.

Nghĩ đến chỗ đắc ý Trụ cười như điên:

Ha ha ha!

Trụ xông lên trước, xòe bàn tay to ra vỗ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.