Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3652: Chương 3652: Lối vào Cổ Vực (Thượng)




Người của Phi bộ cùng đám quần chúng cũng đều kinh hãi, không hiểu vì sao Lạc một hồi liền biến mất rồi. Mà tộc độ của vị cường giả thân hóa Lôi Điện kia không khỏi cũng quá nhanh một chút.

Dao càng là mặt âm trầm, nội tâm vạn phần lo lắng.

Lần này không chỉ có mất đi 70 ngàn cực phẩm ma nguyên thạch, còn mất đi tử sắc thiên tinh Hóa Lân Ma Cốt, thật buồn bực nhất là Phù Đồ đồ đã tới tay cũng bị mất.

Những chuyện liên tiếp xảy ra như thế, nếu để vị đại nhân kia biết, cho là mình năng lực làm việc kém như vậy, sợ là chuyện song tu cũng phiền phức rồi.

Nàng vô cùng bối rối, nhưng cũng không có cách, chỉ có thể điên cuồng đuổi theo.

Vi Thanh cùng Yết ở đuổi theo sau một lúc, liền chủ động ngừng lại. Bởi vì bọn họ biết thủ đoạn của Lý Vân Tiêu. Nếu đã để hắn chạy ra xa như vậy thì cũng không thể đuổi kịp được hắn nữa!

Cộng thêm cho dù siêu may mắn đuổi kịp thì những người này chưa chắc đánh lại Lý Vân Tiêu, ngược lại đưa lên cửa cho đối phương làm thịt.

Yết trầm giọng nói:

Về Nguyên quận trước đi, nếu tranh Phù Đồ đã xuất hiện thì chắc khu trung tâm Hành Lang Phù Đồ sắp mở ra. Chúng ta về thành trước, chắc chắn còn bức tranh Phù Đồ khác.

Hai người đi nhanh về Nguyên quận, không chần chừ thêm giây nào nữa.

Lý Vân Tiêu bị đám người này rượt theo bảy ngày bảy đêm, hắn không chạy theo đường thẳng vì sợ cách xa Nguyên quận khi đó khó trở về. Lý Vân Tiêu đi vòng quanh phía ngoài cùng Nguyên quận.

Bảy ngày sau Lý Vân Tiêu thoát khỏi tất cả kẻ theo đuôi, lắc người ẩn núp trong khe núi gần Nguyên quận.

Lý Vân Tiêu điều tức hơn nửa ngày, ma nguyên trong người phục hồi gần đầy đủ hắn mới lắc người tiến vào Giới Thần Bi.

Lý Vân Tiêu hiện hình ở một chỗ đất hoang, cười tủm tỉm nhìn Lạc biểu tình tràn đầy kinh hoàng, mặt trắng bệch:

Lạc lão đệ, đại ca đến thăm ngươi đây.

Khuôn mặt Lạc tràn đầy khủng hoảng, ánh mắt nhìn Lý Vân Tiêu chất chứa sợ hãi, phập phồng lo sợ hỏi:

Đây rốt cuộc là đâu?

Lý Vân Tiêu giải thích rằng:

Ha ha, đừng sợ, đây là không gian huyền khí của đại ca, đã nói với ngươi rồi còn gì.

Lạc trợn to mắt nói:

Không gian huyền khí? Thật sự là không gian huyền khí? Vậy huyền khí này là…

Tuy Lạc chưa từng thấy thánh khí nhưng có nghe các tin đồn về nó, có điều nằm mơ cũng không ngờ sẽ có ngày được vào trong thánh khí.

Lạc nghi hoặc hỏi:

Nhưng… Tại sao chỗ này không có chút ma khí nào?

Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng:

Ha ha, ngươi không cảm thấy mình đã hỏi quá nhiều sao?

Lý Vân Tiêu vươn tay ra, nói:

Ta đã cắt đuôi người của Phi bộ rồi, bây giờ đã tới lúc ngươi nói cho ta biết bí mật của tranh Phù Đồ và cả bí mật Hành Lang Phù Đồ.

Lạc nhìn xung quanh, toàn là khoảng trống đáng sợ, biết không trốn thoát nên chịu khai thật:

Ngươi hãy thề rằng tuyệt đối không giết ta và sẽ thả ta đi.

Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:

Trò ép ta thề chỉ vô dụng, muốn sống thì phải xem giá trị tin tức ngươi cung cấp. Ngươi biết về thánh khí thì nên hiểu rằng ở chỗ này ta là Chân Thần một phương, sống hay chết là tùy ta!

Lý Vân Tiêu chỉ tới trước, Lạc cảm nhận áp lực to lớn từ bốn phương đè ép, sợi xích pháp tắc bỗng giáng xuống trói chặt gã.

Lạc kinh hoàng kêu lên:

Đừng giết ta! Đại ca đừng giết ta, ta sẽ nói ra hết!

Lý Vân Tiêu vung tay rút lại tất cả lực lượng pháp tắc:

Nói đi, nhưng ta cảnh báo trước, kiên nhẫn của đại ca có hạn, nếu ngươi còn chơi trò mèo gì hao mòn kiên nhẫn của đại ca thì rắc rối.

Lạc biến sắc mặt, thận trọng gật đầu.

Lạc nói:

Tranh Phù Đồ là bùa hộ mệnh để an toàn vào khu trung tâm Hành Lang Phù Đồ, bức tranh này từ đâu đến thì đủ mọi cách nói. Có cách nói đáng tin nhất là mỗi cách năm tháng cố định trong Hành Lang Phù Đồ sẽ tự hình thành một bức tranh hoàn chỉnh mênh mông to lớn rồi tách thành mấy chục khối bắn đi các góc lớn trong Băng vực.

Lý Vân Tiêu nhíu mày hỏi:

Sao mơ hồ vậy?

Lạc gật đầu, nói:

Thật ra không có tranh Phù Đồ cũng vào khu trung tâm Hành Lang Phù Đồ được nhưng xác suất chết rất cao, nếu có tranh hộ thân, miễn không bị người khác giết thì cơ bản an toàn.

Lý Vân Tiêu hỏi:

Vậy khu trung tâm đó có phải có Hóa Lân Ma Cốt đẳng cấp Ma Tôn không?

Lạc đáp:

Tất nhiên có rồi, nhưng mấy năm qua không chỉ Ma Quân muốn đi vào, Ma Tôn cũng tìm mọi cách để vào đó. Vì trừ Hóa Lân Ma Cốt đẳng cấp Ma Tôn ra thậm chí rất có thể sẽ được Ma Lâm Ngọc, hoặc nên nói là Thánh Băng Ngọc. Hai thứ đó mới là chí bảo trong Băng vực, cũng là nguồn gốc hấp dẫn cường giả Ma Tôn đến.

Lòng Lý Vân Tiêu máy động hỏi:

Ngươi có nhận biết Ma Lâm Ngọc không?

Lạc nhíu mày nói:

Sao hỏi câu đó? Hay ngươi cũng muốn tìm Ma Lâm Ngọc? Ha ha, ta nói thẳng cho ngươi biết, xác suất gần bằng không.

Lý Vân Tiêu nheo mắt nói:

Ngươi bắt đầu nói nhảm hơi nhiều.

Lạc cảm nhận khí lạnh ập đến, biến sắc mặt kinh hoàng nói:

Ta sai rồi, tiểu đệ sai, đại ca tha mạng!

Lý Vân Tiêu vung tay lên, không trung phản chiếu hình dạng Thiên Ngoại Huyền Minh Thạch:

Ngươi nhìn xem thứ này có phải là Ma Lâm Ngọc không?

Lạc hết hồn kêu lên:

Cái gì?!

Lạc vội nhảy lên xem kỹ ảnh chiếu.

Thiên Ngoại Huyền Minh Thạch không ngừng xoay trong không trung, vỏ tím đen có lớp tinh thể màu trắng phủ lên, trông bóng loáng như ngọc, toát ra khí thế sắc bén lạnh băng.

Tuy chỉ là một ảnh chiếu nhưng cực kỳ tỉ mỉ bộc lộ khí băng giá, trùng kích cảm quan như thật, tựa như vật thực.

Lạc hút ngụm khí lạnh:

Ui!

Lạc hét to như trông thấy thứ đáng sợ gì, điên cuồng rít gào:

Không thể nào! Không thể nào! Sao có thể như vậy?

Lý Vân Tiêu nhướng mày hỏi:

Rốt cuộc có chuyện gì?

Mấy ấn quyết đánh vào thân thể Lạc, tinh thần lực xông vào não gã trấn định tinh thần lại.

Lạc run rẩy mấy cái, dần tỉnh táo từ nỗi sợ hãi.

Lạc nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm, hai tay kiềm chặt cánh tay hắn hét to:

Ma Lâm Ngọc, Ma Lâm Ngọc! Thánh Băng Ngọc, Thánh Băng Ngọc! Khối Ma Lâm Ngọc đó và Thánh Băng Ngọc có phải ở trong tay ngươi? Nếu không tại sao ngươi hỏi như thế? Sao có thể phản chiếu hình ảnh giống y như thật đến khó tin?

Khóe mắt Lạc muốn nứt ra, như sói như cọp nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm, cực kỳ kích động.

Lý Vân Tiêu nhíu mày hỏi:

Thứ đó là Ma Lâm Ngọc hay Thánh Băng Ngọc?

Lạc ngẩn ngơ, biểu tình từ kích động biến thành hoang mang.

Lạc trầm ngâm giây lát rồi đáp:

Thứ kia chắc là kết hợp giữa Ma Lâm Ngọc và Thánh Băng Ngọc, hai loại thánh vật dung hợp cùng nhau. Băng tinh quái dị kết băng bên ngoài thì không biết là cái gì, có lẽ là sau khi hai loại thánh vật kết hợp sinh ra sự thay đổi.

Lý Vân Tiêu kinh ngạc kêu lên:

Có chuyện hai tảng đá kết hợp lại?

Lý Vân Tiêu thật sự ngây người, còn về kết tinh bên ngoài cục đá là Hồi Ách Băng Tinh, ba thứ cực mạnh dính vào cùng nhau thành ra chẳng ra cái giống gì. —————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.