Nhưng không có thanh âm nào nữa, Lý Vân Tiêu cảm thấy phong ấn trước ngực đúng là tăng mạnh hơn, không biết Ma Chủ Phổ bị phong ấn hoàn toàn hay giận quá không thèm quan tâm Lý Vân Tiêu.
Không chỉ thế, thực lực của Lý Vân Tiêu đột phá tăng vọt về chất, vốn năng lực lĩnh ngộ quy tắc đã hơn xa người thường giờ thêm thời gian xung quanh gấp năm lần, cho hắn thêm chút tích lũy và lắng đọng thì sắp bước vào siêu phàm nhập thánh.
Mục Trang cẩn thận kêu gọi:
Vân thiếu gia, Vân thiếu gia?
Mục Trang thấy Lý Vân Tiêu tỉnh táo lại từ đột phá rồi nở nụ cười khổ, không biết xảy ra chuyện gì.
Lý Vân Tiêu lắc đầu, nói:
Ta không sao, đa tạ các vị trưởng lão Mục gia hộ pháp giúp ta.
Mục Trang cười to bảo:
Ha ha ha! Nói gì vậy, Vân thiếu gia thật là xa lạ. Chúng ta thân như người một nhà!
Tâm tình Mục Trang rất tốt nói:
Ta thấy Vân thiếu gia sau khi đột phá thì nguyên lực tràn đầy, dường như không cần ổn định cảnh giới.
Mục Chinh cười nói:
Lần này tử đệ Mục gia nhờ phúc của Vân thiếu gia mà thực lực tăng tiến nhiều.
Lý Vân Tiêu nhìn lại. Mỗi tử đệ Mục gia ai nấy vẻ mặt vui mừng, cảm kích. Biểu tình của Mục Uyển Sơn cực kỳ phức tạp, khi Lý Vân Tiêu nhìn qua thì nàng rất căng thẳng.
Nhưng rất nhanh lòng Mục Uyển Sơn chìm xuống, Lý Vân Tiêu chỉ liếc qua một cái bình thường như quét mắt qua mọi người, hầu như không nhìn nàng lâu.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
Đây là cơ duyên của chính các vị.
Mục Trang nói:
Vân thiếu gia khiêm tốn rồi. Hy vọng sau vũ quyết thì chúng ta vẫn còn có thể giao lưu thân thiết với nhau.
Lần này đột phá sinh ra khác lạ quá lớn, Mục gia luôn tự phụ cực đoan cũng nịnh Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu nói:
Ta rất có hứng thú với nhiều cơ quan khôi lỗi, hy vọng có thể học tập Mục gia nhiều hơn.
Mục Trang cười nói:
Ha ha ha! Cơ quan khôi lỗi? Mục gia ta không hề khiêm tốn khi nói mình là đệ nhất thiên hạ!
Lý Vân Tiêu nói:
Vậy khi nào ta có thắc mắc sẽ không khách sáo xin chỉ dạy.
Mục Trang nói:
Vô cùng hoan nghênh!
Quả nhiên Lý Vân Tiêu không khách sáo, lần lượt hỏi từng thắc mắc lúc hắn nghiên cứu Lục Đinh Lục Giáp.
Đám người Mục gia ngạc nhiên, vì Lý Vân Tiêu hỏi toàn câu cực kỳ thâm ảo, rất nhiều tử đệ Mục gia đầu óc hoang mang.
Chính Mục Trang cũng phải suy nghĩ cẩn thận mới trả lời được, gã cười khổ nói:
Thì ra Vân thiếu gia có tạo nghệ cao như thế về thuật khôi lỗi, thật làk hó tin.
Điều này càng khiến người Mục gia nghiêm túc hơn.
Trên đảo La Phù, ba người Thiên Tiệm Nhai dần tỉnh táo lại từ trong lĩnh ngộ.
Hữu Cầm Phi chắp tay, lớn tiếng nói:
Đa tạ vị bằng hữu Mục gia này cho ba chúng ta được ích lợi không nhỏ.
Giọng điệu của Hữu Cầm Phi hết sức chân thành. Ông Dương Vũ, Vương Thiên Lộ hơi khom người bái.
Tới trình độ tu vi như ba người thì tiến bộ một phần là cực kỳ khó khăn, thoáng chốc được ích lợi lớn như thế nên mừng như điên, vô cùng cảm kích.
Trên khu vực biển, các đại tông môn cũng hành lễ hướng cơ khôi di động. Tiếng đa tạ, cảm tạ, bái tạ vang lên không dứt.
Lý Vân Tiêu nói:
Đây là cơ duyên của các vị, không liên quan đến ta, không cần đa lễ.
Hữu Cầm Phi nghe ra giọng Lý Vân Tiêu, dù đã sớm có suy đoán nhưng xác nhận việc này vẫn làm lão thầm giật mình.
Hữu Cầm Phi nói:
Lần này toàn bộ người vũ quyết không uổng công, được một trận tạo hóa cơ duyên, suốt đời khó cầu.
Ông Dương Vũ nói:
Lão phu tham ngộ được nhiều thứ, vô cùng cảm kích, ta sẽ ghi nhớ ân tình này.
Vương Thiên Lộ cười nói:
Lão phu cũng vậy, nhưng đừng cứ lo tham ngộ quy tắc, còn vũ quyết quan trọng hơn.
Hữu Cầm Phi gật đầu, nói:
Vũ quyết tiếp tục đi.
Hồ Ngọc Cung luô ntĩnh tọa trên đảo La Phù thế này mới rời khỏi đảo.
Thang Huy Dạ của Phi Long tông mỉm cười nói với một đệ tử của mình:
Thánh Kiệt, lần này xem ngươi biểu hiện.
Vu Thánh Kiệt nhếch môi lộ ra vẻ châm chọc, nói:
Xin tông chủ đại nhân yên tâm, ta sẽ không bị thương tiểu nữ hài kia, ha ha ha ha ha ha!
Vu Thánh Kiệt lắc mình đáp xuống đảo La Phù, mắt chứa ý cười nhìn Bích Lạc tông.
Lý Vân Tiêu ngừng hỏi về thuật khôi lỗi, đưa mắt nhìn xuống dưới.
Người Mục gia cẩn thận xem kỹ, Mục Trang không nhìn ra Tiểu Hồng có gì kỳ lạ, rất nghi ngờ cách nói của Lý Vân Tiêu
Tiểu Hồng từ chiến hạm chậm rãi bay ra, đáp xuống trước mặt Vu Thánh Kiệt.
Tiểu Hồng chắp hai tay hành lễ nói:
Xin chỉ giáo.
Vu Thánh Kiệt mỉm cười nói:
Tiểu muội muội khách sáo, ca ca sẽ nương tay.
Bốn phía rộ lên tiếng cười khả ổ.
Ha ha ha!
Tiểu Hồng có vẻ khá căng thẳng, mặt đỏ rực.
Trong Bích Lạc tông, Bế Nguyệt Tu một tay vịn trán, không nỡ nhìn.
Các đệ tử mặt mày xanh mét, hai mắt bốc lửa, hận không thể xông lên đảo xé nát khuôn mặt cười đáng ghét của Vu Thánh Kiệt.
Ân Trì nói:
Các ngươi xem cho kỹ, tuyệt đối đừng để Tiểu Hồng bị thương.
Một trưởng lão đứng phía sau không kiềm được lên tiếng:
Tông chủ, thứ lỗi cho ta nhiều lời, vũ quyết này . . .
Ân Trì ngắt ngang:
Đã biết mình nhiều lời thì đừng nói. Các ngươi giám sát kỹ chút, đừng để nàng bị thương là được.
trưởng lão bị nghẹn lại lời muốn nói, nhưng không có cách nào, đành buông tiếng thở dài, lắc đầu nguầy nguậy.
Một đệ tử nói:
Tông chủ đại nhân yên tâm đi, dù Phi Long tông to gan đến đâu cũng không dám bị thương người Bích Lạc tông ta.
Trên đảo La Phù, Hữu Cầm Phi không kiềm được nhìn Tiểu Hồng vài lần mới nói:
Bắt đầu đi.
Tiểu Hồng bày tư thế, căng thẳng nhìn đối phương.
Vu Thánh Kiệt nhìn bộ dạng của Tiểu Hồng không kiềm được ôm bụng cười lớn:
Ha ha ha!
Mặt Tiểu Hồng hồng nhỏ máu, mắt lóe tia tức giận quát to:
Không được cười nhạo ta!
Tiểu Hồng giơ hai nắm tay nhỏ nhắn sải bước vọt tới, nhảy lên. Một bộ quyền pháp đánh ra biến thành mấy trăm tàn ảnh trùng kích.
Vu Thánh Kiệt nhịn cười đến đau bụng:
Ha ha ha! Rồi rồi, không cười, ta không cười.
Một tay Vu Thánh Kiệt không ngừng chặn lại những nắm đấm không chút sức mạnh, tay kia vẫn còn ôm bụng cười.
Đầu Tiểu Hồng bốc khói, hai tay ngừng đánh quyền pháp, nhanh chóng bấm quyết trước mặt:
Cho ngươi cười nhạo ta, cho ngươi cười nhạo ta!
Bùm!
Một đóa hoa trong suốt to cỡ bàn tay hiện ra trong lòng bàn tay Tiểu Hồng, như hỏa như yên.
Mục Chinh trợn to mắt hét thất thanh:
Cái gì?!
Mục Trang, mấy vị trưởng lão biến sắc mặt. Đóa hoa này chính là lúc Mục Bạch Vanh khiêu khích Lý Vân Tiêu, bị khôi lỗi Thần Luyện Cương một đấm đánh bờm đầu cũng xuất hiện đóa hoa nhỏ màu trắng này.
Đóa hoa to còn hơn lúc khôi lỗi Thần Luyện Cương đánh ra.
Mục Chinh lần thứ ba gặp được, lần đầu tiên là trong tay Linh Mục Địch, lòng luôn nặng trĩu ám ảnh về ngọn lửa này:
Đây rốt cuộc là lửa gì mà khủng bố như vậy?
Trên đảo La Phù, Tiểu Hồng tức giận sắc mặt âm trầm, hai tay kết ấn đánh ra Băng Sát Tâm Diễm, vỗ tới trước.