Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3327: Chương 3327: Lục đạo không gian 2




Tử lôi và tâm diễm hợp nhất hiện ra trong ‘tâm cảnh’ của Lý Vân Tiêu, đánh vào ánh sáng luân hồi.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Hai giới lực thế giới đụng vào ánh sáng đó thoáng chốc tan biến, trùng kích khủng bố khuếch tán trong lòng Lý Vân Tiêu, hắn phun ra tâm huyết.

Phụt!

Hơi thở của Lý Vân Tiêu nhanh chóng yếu đi, người run bần bật không ngừng toát mồ hôi lạnh.

Ngực Lý Vân Tiêu bầm xanh, một phù ấn lan tràn chiếm cứ hơn phân nửa lồng ngực.

Nếu trái tim của Lý Vân Tiêu không đúc bằng hồng thạch thì đã bị chấn vỡ tâm mạch, trực tiếp vào luân hồi.

Tiểu Hồng hết hồn vội vàng bay qua, ân cần hỏi han:

Vân Tiêu ca ca, có chuyện gì?

Trong mắt Đế Già tràn ngập giật mình, nghi hoặc nhìn Lý Vân Tiêu, không hiểu sao hắn đột nhiên bị thương nặng.

Lý Vân Tiêu giơ tay ngăn Tiểu Hồng tiến lên định dìu mình:

Ta không sao.

Lý Vân Tiêu hít sâu, vẻ mặt sôgsn sót sau tai nạn:

Ta không sao.

Cảm giác trí mạng vừa rồi khiến lòng Lý Vân Tiêu sợ hãi, trán ướt mồ hôi lạnh, mười ngón run rẩy.

Phạm Thiên Tử Lôi chính là giới lực Thiên Vũ giới ngưng tụ, Băng Sát Tâm Diễm là lực lượng quy tắc Ma giới tác dụng trên Nghê Hồng thạch sinh ra. Hai giới lực đều cực kỳ bá đạo, phải hợp lực lại mới nhặt về cái mạng.

Tiểu Hồng nghi hoặc hỏi:

Sao đang yên lành Vân Tiêu ca ca bị thương?

Tiểu Hồng không nói, quanh hai cánh tay hắn có phù văn màu xanh, màu trắng uốn lượn, cảm giác như hai giới lực.

Người Lý Vân Tiêu cũng trở nên mơ hồ vì hai giới lực tác dụng.

Lý Vân Tiêu thảng thốt:

Đây là . . . !

Lý Vân Tiêu không tự chủ được bị huyền lực kéo thân thể chớp mắt biến mất trong lục đạo không gian.

A!?

Tiểu Hồng giật mình, phát hiện cơ thể mình cũng bị lực lượng kéo sắp rời khỏi không gian này.

Đế Già đứng gần đó cũng thế, nhưng sắc mặt của gã thản nhiên nói:

Mở ra lục đạo không gian cần có ba ma binh, sau khi Lý Vân Tiêu đi thì lực lượng của hai chúng ta không thể duy trì trong không gian này.

Đế Già dứt lời, gã và Tiểu Hồng biến mất.

Sau đó ba người trở về điện Thánh Ma.

Đế Già, Tiểu Hồng biểu tình cực kỳ khó xem, bởi vì cầm ma binh chiến đấu tiêu hao rất lớn, khó mà duy trì. Ma binh tan biến trong tay hai người.

Mặt Lý Vân Tiêu trắng như giấy ngồi khoanh chân trong không trung điều dưỡng.

Diện tích bóng ma trong lòng Lý Vân Tiêu khó thể tính toán, hai người này đánh nhau sống chết chẳng bị gì, hắn ngồi yên làm mỹ nam vậy mà suýt mất mạng.

Cảnh tượng trong điện Thánh Ma hiện tại cực kỳ thảm liệt, xác vụn đầy đất. Xán và Trác chiến toàn thân đẫm máu, lực lượng cạn kiệt nhưng hai người sừng sững không ngã.

Nhâm Hề Mân ở một bên đánh nhau với Cảnh Thất. Hai người giết đỏ mắt, cũng thương tích đầy mình, tràn đầy vết máu.

Cảnh Thất và Thần Sát Thi Khôi đều bị ma khí xâm nhiễm, da thịt bắt đầu mục rữa.

Người Nhâm Hề Mân đầy thi ban màu trắng, trúng độc cực sâu, môi tím lịm.

Trên bầu trời đại điện chợt vang lên thanh âm xa xăm, vài luồng sáng lấp lánh. Dần có hơi thở cường đại xé gió bay ra biến thành các bóng người.

Đó là . . .!

Mọi người giật mình. Bảy thân hình hùng vĩ xuất hiện trên bầu trời, khí thế cực kỳ cường đại, toàn là cường giả Chưởng Thiên cảnh. Bọn họ khuôn mặt âm trầm đầy ma văn, là nhân loại nhập ma.

Lý Vân Tiêu nhìn một người trong số đó, run giọng kêu lên:

Hoa Thiên Thụ!!!

Ba mươi ma có một người mặt mày đoan trang, sắc mặt lẫm nhiên, trên trán có ngọn lửa đen bập bùng cháy.

Khi Lý Vân Tiêu kêu lên thì người đó liếc qua, con ngươi co rút.

Ánh mắt hai người giao nhau trong thời không, quấn quý khó tách lìa.

Nhâm Hề Mân điên cuồng cười to:

Ha ha ha!

Nhâm Hề Mân vô cùng kích động run giọng:

Rốt cuộc thành công sao? Được đến ba mươi người lực lượng chân linh mạnh nhất trong Sơn mạch Thiên Đãng, ha ha ha ha ha ha!

Ma khí quanh quẩn trên thân ba mươi người, tuy là Chưởng Thiên cảnh nhưng khí thế lại như núi cao, dời núi lấp biển.

Đế Già cũng cười, thở phào, ung dung nói:

Hơn bốn mươi người đi vào chỉ có ba mươi người sống sót, không dễ, không dễ. Các ngươi rất giỏi, rất thật biết điều, cũng có tư cách trở thành người hầu trung thành nhất của ta!

Hoa Thiên Thụ nhìn Lý Vân Tiêu một lúc, biểu tình giật mình trở về bình tĩnh.

Hoa Thiên Thụ lạnh nhạt hỏi:

Là sư tôn?

Lòng Lý Vân Tiêu run rẩy nhưng cố gắng bình tĩnh nói:

Ngươi nhập ma?

Khóe môi Hoa Thiên Thụ cong lên, vẻ mặt trào phúng cười khẩy nói:

Nhập ma? Ngày xưa ta đã nhập rồi nhớ không? Hiện tại chẳng qua là ổn định đạo tâm.

Lòng Lý Vân Tiêu nặng trĩu:

Ngươi đi theo ta.

Hoa Thiên Thụ sửng sốt, không cho là đúng hỏi:

Đi? Đi đâu?

Lý Vân Tiêu đáp:

Đi địa bàn của ta, ta khu trục ma khí giúp ngươi.

Hoa Thiên Thụ cười lớn:

Ha ha ha!

Hoa Thiên Thụ khinh miệt nói:

Khu trục ma khí? Ngày xưa ngươi cũng làm chuyện ngu xuẩn tương tự, bị người dắt mũi xoay vòng quanh, giờ muốn lặp lại lần nữa sao?

Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:

Ngày xưa thực lực của ta không đủ, hiện tại xưa đâu bằng nay. Ta có tin tưởng sẽ khu trục sạch ma khí trên người của ngươi, trả lại đạo tâm ban đầu của ngươi.

Con ngươi Hoa Thiên Thụ co rút:

Đạo tâm ban đầu?

Hoa Thiên Thụ lạnh lùng nói:

Hiện tại đạo tâm của ta chính là bản tâm, nói gì đến trả? Sư tôn, ngày xưa người sai rồi. Nếu không phải sư tôn chấp niệm muốn khu ma thay cho ta thì không đến mức gây nhiều chuyện, cuối cùng chết thảm nơi đây.

Mắt Lý Vân Tiêu bắn tia tàn nhẫn nhìn Nhâm Hề Mân đứng gần đó, lạnh lùng hỏi:

Ngày xưa là kế của các ngươi cố ý dụ Hoa Thiên Thụ nhập ma?

Nhâm Hề Mân bị Lý Vân Tiêu nhìn cả người lạnh lẽo, run run nhếch mép cười gằn:

Đúng vậy! Ngày xưa ta và Thương Ngô Khung nghĩ đến cách tu luyện ma công đột phá võ đạo trói buộc. Thiên Vũ giới bị khiếm khuyết quy tắc nhưng quy tắc Ma giới thì không! Sơn mạch Thiên Đãng là cây cầu giữa hai giới, là mảnh đất chúng ta muốn trùng kích thần cảnh. Nhưng muốn lĩnh ngộ quy tắc Ma giới nhất định phải tu luyện ma công, công pháp đó nguy hiểm, bất đắc dĩ đành tìm chuột bạch, ha ha ha ha ha ha!

Hoa Thiên Thụ nghe vậy đáy mắt vụt qua tia tức giận nhưng sắc mặt thì trầm như nước chẳng chút gợn sóng.

Nhâm Hề Mân nhìn vẻ mặt Lý Vân Tiêu tức giận rồi lại không biết làm sao thì càng không kiêng nể gì, cuồng cười nói:

Ngày xưa ta phụ trách chuyện đảo Phù Không, nắm rõ Sơn mạch Thiên Đãng như lòng bàn tay, hơn nữa bày ra nhiều chuẩn bị. Ha ha ha, Hoa Thiên Thụ chỉ là một con chuột trắng trong số đó. Chúng ta biết tư chất của Hoa Thiên Thụ không đủ, chỉ muốn kéo ngươi xuống nước. Tiếc ơi là tiếc, ngươi quá yếu ớt, chết trong sơn mạch hại kế hoạch của chúng ta bị hụt.

Lý Vân Tiêu thở dài thườn thượt, phớt lờ Nhâm Hề Mân điên cuồng.

Lý Vân Tiêu bình tĩnh nói với Hoa Thiên Thụ:

Thiên Thụ, theo ta trở về đi.

Đôi mắt Lý Vân Tiêu trong như trăng sáng trên trời không dính hạt bụi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.