Vi Vô Nhai phát hiện ngay một điều:
Thời gian ngươi ở cảnh giới hư cực thua lão phu một nửa đúng không?
Vi Vô Nhai mừng rỡ lại vạn một hơi chân khí xông lên.
Lúc này Hoang đã trở về đăng phong tạo cực, dường như chỉ giữ được Hư Cực Thần cảnh trong khoảnh khắc.
Hoang nhìn chằm chằm động tác của Vi Vô Nhai, kết ấn lại vỗ xuống trước mắt gã.
Hoang bày ra tư thế rất lạ, hai tay một trước một sau, giữa tay trước hiện ra một lỗ đen, đen không thấy đáy, nhìn thoáng qua bị hút mất tâm hồn, mãi không có cuối.
Lý Vân Tiêu luôn chú ý hai người quyết đấu, thấy lỗ đen thì tim run lên, có gì đó không ổn.
Lỗ đen bình thường chỉ là bầu trời vỡ ra hình thành con đường thông hướng phương xa, Lý Vân Tiêu đã sớm nhìn quen. Nhưng lỗ đen trong lòng bàn tay Hoang thì có lực chấn nhiếp, toát ra yêu khí và hơi thở viễn cổ hoang dã.
Lỗ đen đó là sao?
Quanh cánh tay, lòng bàn tay Hoang lấp lóe phù văn như vận chuyển lực lượng liên miên không dứt đến đây giữ cho lỗ đen không tan biến.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai tay Vi Vô Nhai kết ấn giáng xuống:
Chết đi!
Vi Vô Nhai cho rằng lực lượng Hư Cực Thần cảnh đủ đề nghiền nát mọi thứ ở hạ giới.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hoang bị lực lượng hung hãn chấn cơ thể khí huyết cuồn cuộn, cục nghẹn ở lồng ngực, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Nhưng thân thể Hoang chưa lùi lại một bước!
Cái gì?!
Tất cả vũ giả chú ý cuộc chiến của hai người đều hết hồn, lộ vẻ khó tin.
Suy nghĩ của bọn họ giống n hư Vi Vô Nhai, Hư Cực Thần cảnh cường đại đủ đánh tan lực lượng đăng phong tạo cực thế nhưng lại bị Hoang đỡ được.
Huyền Hoa hốt hoảng, kinh khủng nhìn:
Sao hắn làm được?
Diệu Pháp Linh Mục của Lý Vân Tiêu nhìn chăm chú, lỗ đen trong lòng bàn tay Hoang đang không ngừng cắn nuốt lực lượng của Vi Vô Nhai. Lực lượng hư cực cảnh mênh mông bị nuốt vào khá nhiều, càng lúc càng nhiều hơn.
Thiên Chiếu Tử cũng phát hiện điều này, kinh sợ không nói nên lời:
Đây . . . Đây là sao?
Lỗ đen kích cỡ này bị lực lượng cường đại oanh kích nên tan biến,sao lỗ đen này kỳ lạ quá.
Lỗ đen nuốt lực lượng, cái này . . .
Lý Vân Tiêu ngơ ngẩn, ngây người. Lý Vân Tiêu chợt nghĩ tới cái gì.
Vi Vô Nhai cũng rất giật mình:
Ngươi . . . Sao có thể?
Ha ha ha! Tại sao không thể?
Hoang cười khẩy nói:
Vừa rồi các vị cũng nghe cuộc đối thoại của ta vàp hản đồ Thương. Sau khi bản hoàng trùng kích đến Hư Cực Thần cảnh liền chặt đứt liên kết với ký chủ, tìm ký chủ mới. Chẳng lẽ các vị không tò mò ký chủ mới của bản hoàng sao?
Mọi người rung động, nghĩ đến điều gì.
Ký chủ của tộc Thương Yêu có thể cộng hưởng lực lượng, thần thông cùng bản thể Thương Yêu.
Vi Vô Nhai hoảng sợ hỏi:
Chẳng lẽ thần thông này . . . Ký chủ của ngươi rốt cuộc là gì!?
Có thể cưỡng ép cắn nuốt lực lượng Hư Cực Thần cảnh, dường như dưới vòm trời này không có loại thần thông đó.
Tuy Hoang bị đòn công kích của Vi Vô Nhai làm mặt không chút máu, đổ đầy mồ hôi nhưng vẫn khoái chí cười điên dại:
Ha ha ha! Mấy chuyện này ngươi không cần biết, lát nữa xuống địa ngục làm con quỷ hồ đồ đi!
Sắc mặt Vi Vô Nhai biến đổi mấy lần. Một kích Hư Cực Thần cảnh không giết được Hoang, Vi Vô Nhai gặp rắc rối to.
Vi Vô Nhai vội giảm tu vi xuống đăng phong tạo cực, rút ấn thụt lùi.
Hoang cười khẩy nói:
Muốn trốn? Nằm mơ!
Thoáng chốc Hoang nâng lực lượng lên đến Hư Cực Thần cảnh, thu chưởng về, song quyền xuất kích.
Vi Vô Nhai mới rơi xuống cảnh giới không thể chuyển hoán ngay được, đành cắn răng đỡ một kích.
Bùm!
Lực lượng song quyền của Hoang đánh nánt thủ ấn của Vi Vô Nhai, một quyền uy xuyên thấu qua đập vào ngực gã, chớp mắt nổ tung.
Phụt!
Vi Vô Nhai cảm thấy nội tạng như nước sôi bốc hơi, bị vòng xoáy khuấy động. Vi Vô Nhai liên tục phun mấy ngụm máu, héo rũ.
Sao có thể như vậy?
Biến cố làm đám người Thiên Chiếu Tử sợ hãi biến sắc mặt.
Hoang đánh xong một kích thì khí thế rớt nhanh, nhưng gã chỉ bị tiêu hao lớn chứ không tổn thương gì. Vi Vô Nhai bị đánh thương, tổn hại nặng chân nguyên.
Ha ha ha! Tổn thương kỳ kinh bách mạch rồi ngươi còn xông vào Hư Cực Thần cảnh được không?
Hoang cuồng cười chớp mắt lao hướng Vi Vô Nhai, chỉ muốn giết chết ngay.
Vi Thanh giật nảy mình, mạnh mẽ vận một hơi lao xuống.
Vi Vô Nhai xua tay sau lưng quát ngăn:
Không cần!
Sắc mặt Vi Vô Nhai cực kỳ âm trầm, hai tay vẽ vòng tròn trước mặt. Lốc khí xoay tròn quanh hai cánh tay Vi Vô Nhai, linh khí trong mấy trăm trượng thoáng chốc bị chiêu thức hút sạch.
Giữa hai tay Vi Vô Nhai ngưng tụ một vầng mặt trời bắn ra ánh sáng chói lòa.
Lòng Lý Vân Tiêu rung động kinh kêu:
Thần kỹ!
Mọi người căng thẳng thần kinh, xoe tròn mắt nhìn, không ngại mặt trời chói mù mắt.
Vi Vô Nhai trầm giọng quát:
Nhật Chiếu Quang Hoa!
Mặt trời như bánh xe trong tay Vi Vô Nhai chợt bay ra.
Mặt trời như chiến xa lăng không, tiếng sâm dậy ù vang, nó xẹt qua không gian.
Cái gì?!
Hoang hết hồn, cảm nhận chiêu này không giống bình thường. Năm ngoán tay Hoang co lại thu chiêu thức về, nhảy người ra sau.
Nhưng chiêu Nhật Chiếu Quang Hoa quá lợi hại, phong tỏa hư không vạn trượng. Tất cả lực lượng áp súc chỉ còn một điểm, không tránh được.
Hoang hãi hùng, hai tay nhanh chóng bấm quyết, cuối cùng ấn thành, hình tròn hiện trước mặt.
Hình tròn biến đen thui như cái mồm há to nhanh chóng cắn nuốt lực lượng Nhật Chiếu Quang Hoa.
Cái gì? Lại đến nữa?
Mọi người đều hết hồn, hoảng sợ nhìn lỗ đen như không có gì là không nuốt được.
Khuôn mặt Hoang cực kỳ đau khổ, dường như giữ chiêu này cần hy sinh lực lượng rất lớn. Mặt Hoang vặn vẹo, lửa cháy trong mắt gã.
Rầm!
Nhật Chiếu Quang Hoa bị cắn nuốt gần hết cũng là lúc Hoang không chống đỡ nổi nữa, hai tay khép lại đánh tan lỗ đen, thuận thế đẩy chưởng ra. Hai chưởng ấn to lớn ngưng tụ trong hư không đánh tan hết lực lượng sót lại.
Cơ thể to lớn của Hoang co rút mấy phần, khóe môi chảy máu.
Thiên Chiếu Tử hoảng sợ nói:
Rốt cuộc vật ký chủ của hắn là cái gì? Xem tình hình này chắc là chưa hoàn toàn đính ước, yêu hoàng bị vật kia kiểm soát.
Bị kiểm soát . . .
Mọi người rất giật mình. Nếu ký kết khế ước luôn là phe yếu bị cường giả chế ước, tức là lực lượng ký chủ nằm trên Hoang.
Lý Vân Tiêu lòng máy động nghĩ ngay đến Đông hải thủy long, nhưng hắn phủ nhận ngay, đây là điều không thể.
Sau khi Vi Vô Nhai thi triển Nhật Chiếu Quang Hoa thì khí thế giảm nhanh, không thể chiến đấu tiếp.
Vi Thanh tiến lên quan tâm kêu lên:
Phụ thân!
Hai phụ tử xoay người bay về chiến hạm. Kêu bọn họ cố gắng chiến đấu thì được còn liều mạng thì miễn.
Hoang không truy kích, sau khi cảm giác khó chịu trên người biến mất gã liền lao vào vòng chiến, giết hướng Khúc Hồng Nhan.
Lý Vân Tiêu hét lên:
Nguy rồi, thực lực của Hoang cực kỳ quái dị, e rằng Hồng Nhan không ứng đối được!
Cố Thanh Thanh nói:
Quan tâm sẽ loan. Với sức mạnh của Khúc Hồng Nhan chắc ứng đối được. Chỗ dựa lớn nhất của êu hoàng là ký chủ chi thú, bản cô nương rất tò mò, lòng có một ý tưởng nhưng không biết có đoán trúng không.