Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2415: Chương 2415: Lực lượng một cảnh. (2)




Chương 2415: Lực lượng một cảnh. (2)

Lập tức tinh không đột nhiên biến mất, chỗ có dị tượng đều thành một điểm, hóa thành một kiện huyền khí hình tròn, từ không trung rơi xuống, bị Thương nắm trong tay.

“Loong coong”

Thiên Địa song trục trên Hồn Thiên Nghi không nhịn được xoay tròn, từng vòng sức lực lớn mênh mông tràn ra, hắn vội vàng vứt vật ấy ra ngoài.

“Ầm ầm”

Hồn Thiên Nghi thoáng cái biến hóa như núi, song trục dùng quy tắc nhất định chuyển động lấy, lực lượng mênh mông như trảm kích vô tận, đánh tới thế giới 16 miếng pháp châu.

“Rầm rầm rầm phanh”

Thế giới chi lực lần lượt nghiền nát, toàn bộ pháp châu dị tượng biến mất, Đằng Quang biến sắc, lực lượng khủng bố cắn trả mà đến, hắn nhịn không được phun ra miệng lớn máu tươi liên tiếp lùi lại trên không trung.

Đạo Linh xoay người một cái, trực tiếp bay vào trong cơ thể hắn biến mất không thấy gì nữa.

Trên khuôn mặt tái nhợt hơi chút dâng lên một vòng hồng nhuận phơn phớt.

Hắn không dám sơ sẩy chút nào, một tay bấm niệm pháp quyết, kim quang dâng lên trên người hắn, cảnh giác nhìn chằm chằm vào phía trước.

Hai người sau một chiêu, cơ hồ là kết quả ngang tay.

Tất cả mọi người cảm xúc mãnh liệt, cảm thụ được sức mạnh to lớn mênh mông, khí huyết trong cơ thể bành trướng, hận không thể xông lên đánh một trận..

Thương sắc mặt lạnh như băng, vẫy tay một thu Hồn Thiên Nghi về, nắm trong lòng bàn tay, lạnh giọng nói:

Huyền khí của ta chính là Thượng Cổ thần vật, tự diễn Thiên Địa. Hôm nay này khí và tâm thần ta hợp nhất, thành tựu Thần Đạo chi cảnh, ngươi sao có thể đấu với ta được.

Đằng Quang cười lạnh nói:

Ha ha, bằng vào uy lực huyền khí này liền tự cho mình rất giỏi sao? Ngươi có thể diễn biến một phương tiểu thế giới, nhưng đừng quên, giờ phút này Thái Hư ảo cảnh chính là Đại Thế Giới bổn tọa diễn biến ra đấy!

Hắn tay giơ lên, nhẹ nhàng kháp ra một đạo ấn phù, lăng không điểm xuống.

Lập tức toàn bộ Thiên Địa rung động lắc lư, mặt đất bầu trời như đinh ốc đột nhiên phi tốc xoay tròn.

Vô số đạo hào quang từ bốn phương tám hướng phóng lên trời, thoáng cái ngưng tụ trên không hắn.

Cái gì?

Thương cả kinh, trong sức mạnh khắp nơi, ẩn chứa trận ý vô tận, võ giả bị nhốt trong bát bách trận đạo cũng trong khoảnh khắc bị rút sạch lực lượng, đều bị hắn mang tới

Thái Hư ảo cảnh này đã phế, bổn tọa liền rút lực lượng một cảnh này, xem ngươi ngăn cản thế nào đây.

Đằng Quang trong mắt phát lạnh, quyết ấn trong tay liên tục biến hóa.

Đạo Linh hóa ra hư ảnh, xếp bằng ở phía sau hắn, hai tay bấm niệm pháp quyết, vẫn không nhúc nhích.

Bầu trời bắt đầu khởi động thải quang, vô số phù văn quay cuồng trong đó.

Một tiếng ngâm khẻ từ trong miệng Đằng Quang truyền ra:

Vạn tội thiên khiên, uế ô tam cảnh, nguyên thần cộng hộ, đạo quy tự nhiên

Đạo Linh sau lưng đột nhiên biến lớn lên.

Vô số thải quang lăng không rơi xuống, đều hợp nhập vào trong thân hình Đạo Linh.

Thân thể như lưu ly thoáng cái hóa thành màu sắc rực rỡ, không ngừng sinh trưởng trên bầu trời, trong nháy mắt liền đâm thẳng đám mây, như một Cự Linh vậy

Đạo Linh nâng lên bàn tay lớn, đột nhiên một trảo.

Lực lượng một cảnh lập tức lượn vòng trong tay, diễn biến ra thải quang tuyền qua, đại địa một mảnh rung động lắc lư, tất cả mọi người có cảm giác như đại họa lâm đầu vậy.

Lý Vân Tiêu cả kinh nói:

Không tốt, ảo cảnh này thật sự muốn sụp đổ rồi

Trước kia ước gì nứt vỡ, hiện giờ thật sự sắp sụp đổ thì mỗi người đều cảm thấy hoảng sợ bối rối.

Phi Nghê thoáng cái bắt lấy cánh tay Lý Vân Tiêu, tựa đầu dán lên, ôn nhu nói:

Ôm chặt ta, ta sợ.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu phát đen, dùng sức vung cái cũng không vung ra được, chỉ đành thôi.

Cổn Nam tiền bối, một chiêu này qua đi, mọi người sẽ không chết chứ?

Bắc Quyến Cổn Nam ngưng mắt nói:

Khó nói, một chiêu này rút ra toàn bộ lực lượng ảo cảnh, lực phá hoại bao nhiêu rất khó tính ra. Nhưng chắc chắc đại yêu Họa Đấu tộc này phải chết rồi.

Lý Vân Tiêu trong lòng cả kinh, nói:

Hắn có Hồn Thiên Nghi, cũng không tiếp được sao?

Bắc Quyến Cổn Nam nói:

Xem lúc chiến đấu của hắn lúc trước thì cũng chỉ thường thôi, may mắn có lẽ cũng có thể lưu lại một mạng cũng không chừng, trừ phi…

Ánh mắt của hắn xoay chuyến, nhìn lại Quỷ Vương ở xa xa, đột nhiên đồng tử co rụt lại, bắn ra tinh quang.

Quỷ Vương quả nhiên động.

Sắc mặt Vi Thanh ngưng tụ, tràn đầy vẻ phức tạp.

Diêu Kim Lương cau mày nói:

Có cần ngăn hắn lại không?

Vi Thanh đưa mắt nhìn một hồi, nói:

Không cần. Chiêu này của Đằng Quang quá mức bá đạo, nếu thi triển ra, không chỉ Thương không tiếp được, chúng ta sợ rằng cũng sẽ bị liên lụy, để quỷ vật này đi lên ngăn cản cũng tốt

Bọn người Kỳ Thắng Phong khẽ gật đầu, từng người trở nên cảnh giác, hiển nhiên rất nhận đồng quan điểm của hắn.

Trên mặt đất, một đạo thân ảnh thanh sắc đứng thẳng, đúng là La Thanh Vân, trong tay dẫn theo chiến thương, sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào bầu trời kinh khủng kia .

Phía sau hắn ngồi xếp bằng tám gã Quỷ Tu La, thành một đầu thẳng tắp, đều đang không ngừng ăn lấy Nguyên Đan sự khôi phục lực lượng

Yêu Lê mặt mũi tràn đầy lo lắng, lớn tiếng nói:

Quỷ Vương đại nhân, mau ra tay

Quỷ Vương mặt âm trầm, không nói một lời, tiến tới từng bước một, cũng không biết đang nghĩ gì.

Thương một tay nâng Hồn Thiên Nghi, không ngừng đánh vào quyết ấn, các loại đạo ý diễn biến ra, tự thành một mảnh tiểu thế giới, nhưng so sánh với thiên tượng kinh khủng kia lại lộ ra không có ý nghĩa.

Sắc mặt hắn ngưng trọng, nói:

Quỷ Vương đại nhân, giúp ta.

Quỷ Vương hừ một tiếng, nói:

Ta vì sao phải giúp ngươi?

Đây rõ ràng là đang muốn bàn điều kiện rồi.

Thương nói:

Nói đi, chỉ cần điều kiện ta có thể tiếp nhận, đều đáp ứng ngươi.

Trong mắt Quỷ Vương tuôn ra tinh mang, nói:

Ta muốn sửa chữa khế ước với Cửu Lê nhất tộc.

Cái gì?

Thương sửng sốt một chút, cổ quái nhìn hắn một cái, sau đó ánh mắt nhìn về phía phía Lê ở xa xa

Lê cũng có chút ngốc trệ, không thể tưởng được dĩ nhiên là điều kiện này, hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào cả, thoáng cái sửng sờ ởđó

Quỷ Vương nói:

Không nhớ rõ bao nhiêu năm trước rồi, ta cùng với tộc trưởng Cửu Lê nhất tộc đánh cược với nhau, kết quả là thua, ký xuống cái khế ước bất bình đẳng này. Ta nếu giúp ngươi, điều kiện chính là giải trừ khế ước này.

Lê suy nghĩ một chút, trong trí nhớ cũng không nhớ có chuyện này, chắc hẳn là chuyện đã cực lâu rồi.

Nàng sảng khoái đáp ứng nói:

Tốt nhưng điều kiện thực sự không phải là ngươi ra tay lần này, mà giúp Thương đại nhân lấy được Đạo Linh, hơn nữa đánh chết tất cả Nhân tộc ở đây.

Tất cả mọi người chấn động toàn thân, trong đôi mắt bắn ra sát khí lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào lê.

Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Lê đã bị bầm thây vạn đoạn rồi.

Trên mặt Quỷ Vương lộ ra vẻ do dự ra, cường giả ở đây thật sự quá nhiều, nhưng hắn lại không muốn buông tha cơ hội đạt được tự do lần này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.