Chương 1641: Lui binh. (1)
Sắc mặt Lực Kình thống lĩnh đột biến, trong mắt lóe lên hung mang, quát to:
Chút tài mọn cũng dám mang ra bêu xấu sao?
Hai tay của hắn nắm chặt trước người, một đoàn không khí bị hắn chộp nổ bung tại chỗ, vô số khí lưu tán loạn, trước người ngưng tụ thành sóng to gió lớn.
Sau đó Lực Kình thống lĩnh bùng phát, Cửu Thiên Đế Khí trên người lẫn vào trong sóng to gió lớn kia, hai đấm đột nhiên mở ra, hóa thành chưởng lực đập đi
“Rầm rầm rầm phanh”
Đại lượng khí lãng bị chấn nổ bung bốn phía, Hồn nô kim sắc cũng bị đánh cho gương mặt vặn vẹo, mà Thiên Địa dị tượng cũng cứ thế bị đè xuống, lộ ra một mảnh sáng rọi.
“Phanh”
Rốt cục một chưởng đánh lên trên người Đoạn Thiên Hữu, lần nữa đánh bay hắn.
Đoạn Thiên Hữu toàn thân đau đớn, tất cả thấn kinh tựa hồ lập tức tê liệt, ngay cả nguyên lực cũng không thể vận chuyển, cả người đã triệt để mất đi chiến lực.
Phệ Hồn Phiên cũng không không chế nổi nữa, rơi xuống từ bầu trời, Hồn nô kim sắc lại trốn về trong phiên, không dám xuất hiện nữa.
Trong mắt Lực Kình thống lĩnh hiện lên một tia sát cơ, “Cọ” thoáng một phát liền phi thân lên, một quyền liền đánh tới.
Có cơ hội diệt sát một gã Võ Đế cao giai Nhân tộc, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Nhưng Ninh Hoài Thụ trên đài quan chiến há có thể để hắn như nguyện, lạnh giọng nói:
Ai ra lưu hắn lại đi.
Để ta đến đi
Phó Nghi Xuân nói:
Chiến lực người này ít nhất cũng là Võ Đế thất tinh đỉnh phong rồi.
Thân ảnh hắn lên liền xuất hiện trên trời ca, ngăn đường Lực Kình thống lĩnh lại, một tay thả lỏng phía sau, một tay lăng không bắt tới.
Không gian dưới lực lượng một trảo của hắn bỗng nhiên co rụt lại, giống như một tấm lưới bị người kéo lấy.
Thân ảnh Lực Kình thống lĩnh đột nhiên hiện ra, trong đôi mắt hiện lên một tia hoảng sợ và kinh sợ, quát:
Nhân loại vô sỉ các ngươi, định dùng xa luân chiến sao?
Phó Nghi Xuân cực kỳ mặt dày, tự nhiên không thèm để ý đối phương châm chọc, lạnh nhạt nói:
Đây là hai tộc giao chiến, không phải quyết đấu lôi đài, mấy vạn người các ngươi trùng kích mấy ngàn người chúng ta, cũng không phải cũng là vô sỉ sao?
Lực Kình thống lĩnh thoáng cái nghẹn lời, không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể gào thét lớn lần nữa vung quyền.
Vô số quyền ý hóa thành kình phong bay ra, không gian bị xé đến thất linh bát lạc, một cổ khí tức vô kiên bất tồi càng tụ càng cường.
Sắc mặt Phó Nghi Xuân đại biến, dùng lực lượng Võ Đế bát tinh của hắn, lại vẫn không thể áp chế đối phương
Trong lòng hắn dâng lên nộ khí, bước về trước một bước, toàn bộ Thiên Địa đều run lên
Một cước kia trực tiếp dẫm lên tần suất rung động của thiên địa, mượn lực dùng lực, trực tiếp mượn Thiên uy trấn áp đối phương
“Phanh”
Khí tứ tụ tập bốn phía Lực Kình thống lĩnh trực tiếp bị một cước kia giẫm nát, quyền kình dưới áp bách cực hạn phát ra thanh âm “Ti ti” chói tai, khiến võ giả đầy trời đau nhức cả hai tai.
Nhân loại đáng chết, ta không phục.
Lực Kình thống lĩnh hét lớn một tiếng, thân thể đột nhiên trướng lớn mấy phần, hình thể tựa hồ đã xảy thay đổi nhỏ nào đó, lần nữa ngưng quyền đánh tới.
Lực trói buộc của Phó Nghi Xuân dưới một quyền kia lần nữa có chút buông lỏng, trên mặt hắn lộ vẻ tức giận, nói:
Vốn định cho ngươi một cơ hội làm tù nhân, chính ngươi không quý trọng, vậy thì đừng trách ta hạ sát thủ!
Năm ngón tay của hắn động liên tục, từng đạo ánh sáng màu xanh bắn ra, giăng khắp nơi kết thành một tấm lưới lớn màu xanh, lăng không chụp xuống. Trên lưới mang theo vĩ quang màu xanh, lăng lệ ác liệt dị thường, những nơi đi qua liền hiện ra mảng lớn đen kịt.
Đột nhiên khong gian trước người Lực Kình thống lĩnh có chút vặn vẹo, Ma Thát thống lĩnh bỗng nhiên xuất hiện, nắm tay phải duỗi ra, mở ra năm ngón tay, chỉ nhận thon dài trực tiếp phá không chém ra, đánh lên trên lưới, tấm lưới kia trực tiếp bị chém đứt.
Sau đó Ma Thát thống lĩnh lần nữa duỗi tay trái ra, vẫn là mấy đạo chỉ nhận, tiếng bạo tạc vang lên liên tiếp, không gian giam cầm bên người Lực Kình thống lĩnh bị chém ra .
Đi
Ma Thát thống lĩnh khẽ quát một tiếng liền hóa thành một đạo quang mang bỏ chạy, động tác của hắn thập phần liền mạch, không có chút dây dưa dài dòng.
Trên mặt Lực Kình thống lĩnh hiện lên một chút do dự, liền theo sát phía sau.
Dám khinh thị ta, không thể tha thứ.
Sắc mặt Phó Nghi Xuân đột biến, hắn chính là cường giả Võ Đế bát tinh, nếu để người khác dễ dàng cứu ngườiđi, hắn cho dù mặt có dày hơn đi nữa cũng không biết để vào đâu rồi.
Lưu lại.
Hắn hét lớn một tiếng, một tay bấm niệm pháp quyết, trên trường bào phủ trên người đột nhiên hiện lên một ký hiệu màu vang, không gió mà bay.
Hai cái ống tay áo không ngừng phồng lên biến lớn, tản mát ra linh lực rất mạnh, tay áo cứng rắn như sắt.
Phó Nghi Xuân một tay bấm niệm pháp quyết, một tay giơ lên cao, lập tức trên bầu trời hiện ra phù văn giống hệt như trên trường bào, ép tới hai tên Hải tộc đang đào tẩu kia
Trang Sinh ở trên đài quan chiến mỉm cười nhẹ giọng nói:
Đúng là Tụ Lí Càn Khôn, bao nhiêu năm không thấy Nghi Xuân đại nhân ra tay, lần này tuyệt kỹ lại hiện ra, đại triển thần uy ah.
Trong mắt Ninh Hoài Thụ cũng lộ ra vẻ khen ngợi nói:
Chiêu này dùng để bắt địch quả thật quá diệu.
Ma Thát và Lực Kình thống lĩnh trong lòng đều cả kinh, dưới áp lực của phù văn cổ quái đầy trời kia, chỉ cảm thấy mình vô luận chạy trốn thế nào cũng khó có thể rời khỏi được phương không gian cổ quái này.
Lực Kình thống lĩnh hai tay ngưng quyền, đánh vào trong hư không.
Ma Thát thống lĩnh xòe ra mười ngón tay, vô số đạo chỉ nhận giăng khắp nơi, muốn đánh ra một thông đạo trong phương không gian.
Công kích của hai người lan tràn ra, lại như đá ném vào biển rộng, hư không tiêu thất không thấy đâu nữa, mà lực trói buộc bốn phía lại càng ngày càng gấp.
Hèn hạ, nhân loại ti bỉ, giết bọn chúng đi.
Những võ giả Hải tộc đình trệ ở sau lưng nguyên một đám phẫn nộ dị thường, gào thét lớn lần nữa xung phong liều chết tiến lên. Các loại công kích đầy trời rơi xuống Phó Nghi Xuân, nhưng căn bản không thể đến gần hắn mảy may.
Càn Khôn Nhất Tụ.
Trong mắt Phó Nghi Xuân hiện lên một tia lãnh sắc, tay áo bay múa, công kích đầy trời thoáng cái đều bị hút vào trong phù văn trên bầu trời.
Đột nhiên một đạo ánh sáng chói mắt lướt trên không trung đến cạnh hai gã thống lĩnh Hải tộc, chung quanh ánh sáng kia tản ra một tầng màu xanh, bên ngoài ánh sáng màu xanh lại tảng ra một tầng màu trắng, bên ngoài màu trắng lại tản ra một tầng màu vàng, thoáng cái biến lớn trên bầu trời, bên trong hiện ra một đạo nhân ảnh.
Sắc mặt Phó Nghi Xuân đại biến, Tụ Lí Càn Khôn của hắn tự thành không gian, có thể thu nạp vạn vật, đồng thời ngăn cách tất cả, đối phương vậy mà có thể bỏ qua tiến đến. Hắn kinh sợ bước ra một bước, cả người lấn thân trên xuống, chưởng lực đánh tới.
Lực Kình và Ma Thát thống lĩnh vứa thấy người này, trong lòng đều thấy mừng rỡ, đúng là Sửu Ngư thống lĩnh. Trong tay hắn nắm một hạt châu sáng loáng, không ngừng phun ra nuốt vào quang mang lục sắc, đúng là dựa vào vật ấy để phá Tụ Lí Càn Khôn.