Trong mắt Lý Vân Tiêu là Hỏa Thụ bất dạ thành vẫn cứ đèn đuốc sáng trưng, vĩnh viễn như ban ngày. Nhưng hiện tại bị một tầng ma khí nhạt bao phủ, thần thức cũng bị ngăn cách, chỉ có thể thông qua Diệu Pháp Linh Mục nhìn ra chút manh mối.
Cực kỳ quái lạ?
Giải thích đơn giản khiến đám người đảo Huyền Ly bất mãn.
Linh Mục Địch đột nhiên nói:
Chẳng lẽ là ma hóa?
Lý Vân Tiêu vội hỏi:
Ma hóa là có ý gì?
Linh Mục Địch nói:
Ma hóa chia làm người và vật. Người ma hóa thì mọi người nhiều ít hiểu biết, vật thì cũng giống vậy, thông qua ma khí xâm nhiễm khiến vật thể dính ma tính. Mấy cái này chưa nghiêm trọng, tệ nhất là thông qua nhiều ma khí tẩy rửa khiến không gian Thiên Vũ giới dính ma khí, ma hóa, chậm rãi biến Thiên Vũ giới thành nơi thích hợp cho ma tộc sinh tồn.
Mọi người giật mình kêu lên:
A? Có chuyện như vậy?
Lý Vân Tiêu nghiêm túc, trầm giọng nói:
Đại nhân nói vậy thì tám, chín phần mười đúng rồi. Nguyên bất dạ thành đô bao phủ trong ma khí nhạt, người bên trong trở nên kỳ lạ vô cùng. Cảm giác này khiến ta rất khó chịu, giờ nghĩ lại chắc là bất dạ thành bị ma hóa.
Diệp Nam Thiên hết sức giật mình, ngạc nhiên nhìn kỹ Linh Mục Địch hơn. Diệp Nam Thiên cũng biết ma hóa, nhưng không nhiều người biết không gian ma hóa.
Diệp Nam Thiên hỏi:
Bộ dạng của các hạ khá kỳ lạ, không biết tôn tính đại danh là gì?
Linh Mục Địch mỉm cười nói:
Bình thường vô danh, gọi ta là Vô Danh dược rồi.
Vô danh . . . Ha ha, các hạ thật là người thú vị.
Diệp Nam Thiên thấy Linh Mục Địch không chịu nói cũng không cưỡng cầu, đến trình độ như bọn họ đều có thói quen, tật xấu riêng, không thích người khác xâm phạm.
Diệp Nam Thiên hỏi:
Vậy các hạ có cách phá giải không gian ma hóa không?
Linh Mục Địch nói:
Chỉ cần cắt đứt nguồn ma khí thì ma khí trong thành sẽ chậm rãi tan biến bởi giới lực Thiên Vũ giới. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn khó làm được, ma hóa quy mô lớn thế này e rằng người trong thành không may mắn thoát khỏi.
Ực ực!
Vang tiếng nuốt nước bọt khan, mỗi người biểu tình cực kỳ khó xem.
Bọn họ cảm thấy mình đã đánh giá thấp tai nạn của ma kiếp, không ngờ dễ dàng, chẳng chút dấu hiệu giải quyết mộ thành thị thế này.
Lý Vân Tiêu hỏi:
Vậy hiện tại phải làm gì?
Ài.
Linh Mục Địch rũ mi mắt xuống, khẽ thở dài:
Chỉ đành . . . Đồ thành.
Mỗi người mặt tái nhợt, hít thở khó khăn.
Bọn họ không sợ giết người nhưng giết chóc quy mô lớn thế này tuy rằng hơn phân nửa cũng cũng từng gặp lại chưa bao giờ tự tay tàn sát, cảm giác căng thẳng, bất an.
Đoan Mộc Hữu Ngọc cười khổ nói:
Thành Ly Quang vừa bị đồ hiện tại lại phải tự tay đồ bất dạ thành. Phong Yếu Ly đi đâu? Nếu để cho hắn làm chuyện này thì không còn gì tốt hơn.
Lý Vân Tiêu khẽ thở dài:
Kẻ ác cũng có cái lợi của kẻ ác, ít ra khi giết người thì yên tâm thoải mái, không chịu gánh nặng tâm lý.
Diệp Nam Thiên nhìn sự việc thản nhiên hơn:
Các vị đừng tự tráchn hiều, chúng ta dùng giết ngừng giết, giết vì cứu người, không có gì kỳ.
Diệp Nam Thiên lập tức ra lệnh kích hoạt tất cả trận pháp công kích trên chiến hạm, định hành động diện tích lớn đồ thành.
Khoan!
Lý Vân Tiêu đột nhiên ngăn cản, cười khổ nói:
Ta vẫn không chịu được. Chúng ta trước hết xác nhận người trong thành đã bị ma hóa chưa, chỉ dựa vào suy đoán thì quá vớ vẩn, nếu là phán đoán sai sẽ chết oan bao nhiêu người.
Diệp Nam Thiên nhìn Lý Vân Tiêu:
Lý Vân Tiêu, từ lúc ban đầu ta đã rất tương thức ngươi. Dù là thiên phú, tài trí, tính cách, nghị lực vân vân đều là hàng thượng thượng đẳng, nhưng ngươi có một khuyết điểm rất lớn là lòng dạ đàn bà. Dù đối xử với vũ giả ma tu hay thái độ với bất dạ thành đều biểu tị mềm lòng.
Lý Vân Tiêu nhíu mày nói:
Ta chỉ không muốn ngộ sát, huống chi giết chóc quy mô lớn như vậy sao có thể không thận trọng?
Diệp Nam Thiên cười khẩy nói:
Hai giới xung đột, chiến đấu quy mô lớn thế này sao có thể không có ngộ sát? Rất nhiều lúc thà giết sai một ngàn cũng không thể bỏ qua một người! Tuy ngươi có khí độ quân lâm thiên hạ nhưng không có thiết huyết lãnh tụ thiên hạ!
Không đợi Lý Vân Tiêu trả lời, Diệp Nam Thiên truyền lệnh từng chữ:
Đồ! Thành!
Bí Đình Phong lĩnh mệnh:
Tuân lệnh!
Bí Đình Phong đi chấp hành ngay, lúc đi ánh mắt kỳ lạ liếc Lý Vân Tiêu một cái, không biết trong lòng nghĩ gì.
Rất nhanh có mấy chiếc chiến hạm tách ra khỏi chủ hạm song song sắp hàng trên bầu trời, tổng cộng chín chiếc liên miên cùng một chỗ, che rợp trời. Bóng ma bao phủ bất dạ thành.
Khúc Hồng Nhan tiến lên nói:
Phi Dương, nếu tâm tình không tốt thì đừng xem, nghỉ ngơi một lúc đi.
Lý Vân Tiêu đứng trước mũi chiến hạm nhìn xuống bất dạ thành, sắc mặt rất kém.
Lý Vân Tiêu nhẹ lắc đầu nói:
Ta phải xem, nhìn thật kỹ. Đây là mở màn cuộc chiến hai giới, thậm chí không phải mở màn. Nếu ta không nhìn thẳng được trùng kích thế này thì tương lai làm sao ứng đôi?
Tim mọi người rớt cái bịch, nhiều người trong lòng hoặc nhiều hoặc ít cảm thấy trực tiếp đồ thành là không tốt, nhưng nghe mấy lời này xong thì trở nên nghiêm nghị nhìn chằm chằm bên dưới, xem kỹ trận chiến này.
Lý Vân Tiêu lên tiếng:
Ra tay đi, dường như trong thành có phản ứng. Động tác của những người này hơi chậm chạp, có lẽ vì mới ma hóa không lâu nhưng cũng cảm nhận được nguy hiểm, có lẽ muốn ra tay trước?
Quả nhiên có mấy bóng đen lao ra khỏi thành, cách gần khiến mọi người thấy rõ ràng là vũ giả. Khoảng hơn mười người, tu vi trên Vũ Đế.
Hơn mười người mặt dữ tợn, có khói đen ám mặt, bọn họ gầm rống:
Các ngươi là ai? Muốn làm gì?
Linh Mục Địch bình tĩnh nhìn:
Quả nhiên bị ma hóa, người bị ma hóa thì thực lực sẽ tăng cao rất mạnh. Trong quá trình ma hóa nếu ý chí không đủ kiên định rất có thể sẽ mất linh trí, hoàn toàn là cái xác biết đi.
Lý Vân Tiêu gật đầu nhìn phía dưới, mặt không biểu tình nói:
Trong thành đúng là có nhiều người thành cái xác biết đi, nhưng đa số là người bình thường.
Diệp Nam Thiên nhìn hơn mười người vọt lên, lạnh lùng nói:
Ra tay, giét hết! Chín chiếc chiến hạm kết liên hoàn trận! Lạc Thành, ngươi dẫn theo mười hai người bảo vệ quanh chiến hạm, đừng để đám ma vật này tới gần phá hoại!
Một nam nhân đứng sau lưng Diệp Nam Thiên tiến lên:
Tuân lệnh!
Nam nhân kêu tên mười hai người bên cạnh cùng nhau bay ra ngoài.
Mười hai người cùng ra tay, chớp mắt chém giết đám Vũ Đế ma hóa tấn công, bảo vệ bên dưới chiến hạm mấy trăm trợng, chia ra xung quanh.
Chín chiếc chiến hạm ở trên bầu trời bắt đầu biến ảo trận hình, nối thành một mảnh. Ánh sáng kết giới trên chiến hạm từ từ dung hợp lại gần như thành nhất thể, diện tích sánh bằng thành trì cỡ nhỏ.
Sau đó tất cả trận pháp công kích trên chiến hạm đều mở, từng chùm sáng bắn ra từ thân hạm vào Hỏa Thụ bất dạ thành, khiến trong thảnh ánh sáng lấp lánh như ngọn đèn leo lét trong gió, chút ánh mặt trời trong hoàng hôn.