Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3602: Chương 3602: Mấu chốt thắng bại 1




Chẳng lẽ là hai người bị thương đó?

Mấy vị Ma Quân suy đoán. Mặt đất liên tục nổ, mười ma quang khủng bố vọt lên cao biến ra người khổng lồ trên không trung, ánh mắt sắc bén liếc hướng đại quân của Đăng, không nói không rằng vỗ chưởng.

Ầm!

Bàn tay một Thần Sát như núi cao đập xuống mặt đất san bằng cả sơn khâu. Mấy con ma thú đê giai trên sơn khâu bị đập thành ma khí, tan biến trên mặt đất.

Mễ kinh kêu:

Cái gì? Đây là… Khôi lỗi!

Mễ hoảng sợ nhìn mười Thần Sát và hai Thần Sát đuổi theo Đăng.

Huyền khí rất hiếm hoi trong Ma giới, càng không nói tới khôi lỗi như người như rồng càng làm bọn họ kinh hoàng hốt hoảng.

Mễ giật mình thì thào:

Hèn gì… Hèn gì nàng cố chấp như vậy, có gan liều một phen, hóa ra là có bài tẩy.

Mễ hoảng sợ ngẩng đầu lên. Mới rồi Nguyệt bị Đăng một gậy đập lún xuống đất bị thương không nhẹ, quần áo dính đầy bùn đất cực kỳ chật vật.

Nhưng Nguyệt người đầy sát khí, nàng rất giận. Liệt Hình Thú ở bên dưới liên tục công kích Ma tộc từ bốn phía vọt tới, hộ pháp cho nàng.

Đăng thụt lùi mấy trượng, đón đỡ hai con Thần Sát một lúc mới phát hiện đối phương không phải là thể sinh mệnh:

Thì ra là khôi lỗi.

Ngoài miệng tràn đầy châm chọc nhưng trong lòng Đăng kinh hoàng khó tả.

Con rối bình thường cũng mơ đấu vớ bổn tọa? Chết đi!

Đăng huơ gậy sắc với thế càn quét thiên quần đánh vào hai con Thần Sát.

Bùm!

Hai Thần Sát bị gậy sắt đập trúng, ma quang lung lay bị đẩy lùi mấy chục bước.

Nguyệt bị lực lượng gậy to phản phệ khẽ rên, mắt lóe tia lo âu.

Nếu mười hai Thần Sát vây công Đăng thì cục diện gần như thắng chắc. Nhưng đại quân của Đăng đang vây công sơn cốc, tộc nhân của mình không đánh lại, cần phái mười Thần Sát trấn thủ bốn phương tám hướng sơn cốc mới mong chuyển bại thành thắng.

Bây giờ hy vọng lớn nhất là mười Thần Sát nhanh chóng đánh tan đại quân của Đăng rồi mới giết gã.

Đăng cũng phát hiện vấn đề này, mắt lấp lóe tia sáng lạnh nghiến răng nói:

Mọi người trùng kích, không được lùi, ai lùi sẽ chết!

Đăng phải khiến đại quân bám chân mười Thần Sát để gã đánh bại từng con.

Người Đăng phát ra sát khí cực mạnh, miệng gầm gừ tiếng thú quái dị. Đăng giơ gậy sắt tiếp tục đánh hướng hai Thần Sát.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Thần Sát liên tục thụt lùi, thân thể bắt đầu nứt rạn.

Dưới đất, đại quân của Đăng không chỉ có hai bộ Y và Mễ mà còn nhiều bộ tộc khác, bọn họ chen chúc nhau xung phong, công kích mười Thần Sát.

Chiến đấu thảm liệt lan tràn bốn phía sơn cốc, mảng lớn Ma tộc như thiêu thân lao đầu vào lửa xông hướng Thần Sát rồi bị diệt ngay nhưng vẫn tre già măng mọc, không hề sợ hãi.

Tiểu Hồng nhìn chằm chằm chiến trường một lúc rồi nói:

Thảm liệt quá, không biết cuối cùng thắng thua thế nào.

Lý Vân Tiêu lặng im không lên tiếng, thở dài:

Thiên phú của Nguyệt tuy cũng khá nhưng dù sao khống chế Thần Sát thời gian quá ngắn, cùng lúc điều khiển mười hai Thần Sát là thử thách lớn cho nàng, lại còn đối diện cục diện phức tạp thế này, ta sợ… Ta sợ Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát sẽ bị hủy vì thế.

Lý Vân Tiêu tràn đầy lo lắng.

Người Ma tộc tàn sát nhau tuy thảm khốc nhưng không làm Lý Vân Tiêu rung động, ngược lại mười hai huyền khí hoàn mỹ Mục Trần để lại làm hắn không đánh lòng.

Tiểu Hồng lạnh lùng cười:

Ta cho rằng cuối cùng Nguyệt sẽ không kiềm được cầu viện chúng ta.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu rời khỏi chiến trường, đôi mắt mông lung nhìn hư không vô tận, thản nhiên nói:

Chưa chắc, nhưng quyết định mấu chốt thắng bại có lẽ không ở chiến trường.

Tiểu Hồng sửng sốt rồi chợt hiểu ra cái gì, ánh mắt trầm xuống, nàng trở nên cảnh giác.

Hư không đằng trước truyền đến tiếng tặc lưỡi than thở:

A, bị phát hiện rồi sao? Chậc chậc, sao bỗng thấy xấu hổ quá.

Từng đợt sóng gợn dao động phía chân trời chậm rãi hiện hình một vương tọa, một nam nhân ngồi trên ghế, nhếch môi nhìn hai người.

Lý Vân Tiêu biến sắc mặt trầm giọng hỏi:

Ma tôn?

Tiểu Hồng hút ngụm khí lạnh kinh kêu:

Chẳng lẽ là một trong tám Ma tôn?

Mắt nam nhân chứa ý cười đứng lên từ vương tọa, ưu nhã chào:

Hai vị có thể gọi ta là Tranh.

Tranh! Quả nhiên là một trong tám Ma tôn!

Mặt Lý Vân Tiêu không biểu tình:

Nguyệt luôn nghi ngờ chuyện này do ngươi ở sau lưng thúc đẩy, giờ xem ra đúng thật.

Tranh nói:

A? Nói vậy là nàng biết sau lưng có ta còn dám càn rỡ như thế? Thật là không để ta vào mắt.

Lý Vân Tiêu nói:

Không phải không để vào mắt nhưng chẳng ai muốn dưới tay người, có một khả năng thì vẫn hy vọng liều một phen.

Tranh gật đầu nói:

Mười hai khôi lỗi đó thật ghê gớm, Nguyệt có được lực lượng như vậy vốn có thể mở rộng bộ tộc, trở thành bộ tộc đứng sau tám Ma tôn. Cũng phục Nguyệt chịu đựng được, một nữ nhân nho nhỏ lại có tâm kế thâm trầm như vậy. Nếu không phải sự kiện lần này thì ta không biết Nguyệt che giấu lực lượng như vậy.

Mắt Tranh lóe tia tàn khốc nhìn chằm chằm bóng dáng Nguyệt, sắc mặt âm trầm, không biết trong lòng gã nghĩ gì.

Lý Vân Tiêu cười khổ, Nguyệt không phải che giấu lực lượng mà chỉ vì mới kích hoạt Thần Sát, tất nhiên hắn sẽ không giải thích rõ.

Lý Vân Tiêu hỏi:

Hiện giờ Ma tôn đại nhân có ý tưởng gì?

Tranh nhìn Lý Vân Tiêu, nở nụ cười kỳ dị:

Ha ha ha! Ta vốn định thả tin mấy người các ngươi vào Ma giới ra ngoài để đám Cơ truy sát ngươi, khiến Ma giới trở nên thú vị hơn, nhưng không ngờ ngươi tiến vào địa bàn của ta.

Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:

Ngươi biết chúng ta tiến vào Ma giới?

Tranh cười nói:

Bổn tọa luôn ở Thương Huyền sơn, từ giây phút 7k lbước vào núi đến đánh chết rất nhiều Phệ Giới Ma, chiến với Dục đều bị bổn tọa chính mắt thấy.

Tranh nhìn Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng lộ rõ giật mình, xì cười:

Có phải cảm thấy rất lạ là tại sao ta không ra tay? Nếu bổn tọa ra tay trong Thương Huyền sơn thì bốn người các ngươi không ai sống sót được.

Biểu tình Lý Vân Tiêu trầm trọng gật đầu, tuy hắn không đồng ý cách nói ‘không ai sống sót’ nhưng nếu lúc đó Tranh ra tay thì bốn người đúng là gặp rắc rối to.

Tranh cười phá lên:

Ha ha ha! Tại sao ta phải ra tay? Ngươi cho ta lý do xem thử?

Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng ngây người.

Lý Vân Tiêu nói:

Vì ta là người Thiên Vũ giới, càng là minh chủ Thiên Vũ Minh, ngươi là Ma tôn Ma tộc. Chỉ hai thân phận này đủ để chúng ta là tử địch.

Tranh cười ngặt ngẽo:

Ha ha, tử địch? Ha ha ha!

Tranh lạnh lùng xem Lý Vân Tiêu, tràn đầy châm chọc nói:

Ngươi không giết người của ta, trức khi ngươi bước vào Ma giới chúng ta chưa từng tiếp xúc thì sao trở thành tử địch được?

Lòng Lý Vân Tiêu máy động nhớ tới một việc, hỏi ngay:

Tại sao Ma tộc muốn xâm lấn Thiên Vũ giới?!

Đây là điều Lý Vân Tiêu muốn tìm hiểu khi vào Ma giới. Đẳng cấp cỡ Nguyệt có lẽ không biết nhưng Tranh chắc chắn biết gì đó.

Quả nhiên Tranh hoàn toàn biến sắc mặt, trong bắn ra tia sáng lạnh, nhiệt độ xung quanh giảm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.