Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 682: Chương 682: Máu Nhân yêu . (1)




Chương 680: Máu Nhân yêu . (1)

Ở trong góc trống trận, Đường Kiếp một mực yên lặng nhìn, đột nhiên chậm rãi mở miệng nói:

- Cùng chư vị qua cũng có một đoạn thời gian, lấy ta quan sát, chư vị thật giống cũng không phải là người Yêu tộc trong Tinh Nguyệt ảo cảnh.

Mấy người đều hơi nhướng mày, Lê xoay người lại nói:

- Ngươi muốn nói cái gì?

Đường Kiếp khẽ mỉm cười, loại phong độ kia đột nhiên trở về, cười nói:

- Ta muốn nói là, nếu chư vị không phải người của Tinh Nguyệt ảo cảnh, lấy tình huống hiện tại, tựa hồ là không nhà để về. Không bằng gia nhập Tứ Cực môn ta đi, lấy thân phận và địa vị của ta, nhất định sẽ không bôi nhọ tài năng của chư vị.

Vũ khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn, cười nhạo nói:

- Theo thương hội các ngươi làm ăn?

Đường Kiếp đỏ mặt lên, giải thích:

- Mấy vị khả năng không biết tình huống Thương Minh, thực lực Thương Minh không dưới những siêu cấp thế lực kia, mà Tứ Cực môn ta càng là kiệt xuất trong Thương Minh, nếu như có chư vị giúp đỡ, cho dù ngày sau nhất thống Thương Minh, lực ép bảy đại siêu cấp thế lực, trở thành tồn tại như Thánh Vực cùng Hóa Thần Hải, độ khả thi cũng là rất lớn!

- Hừm, nguyên lai Tứ Cực môn có dã tâm lớn như vậy.

Vũ ra vẻ bừng tỉnh, mấy người còn lại cũng là một mặt cười gằn nhìn Đường Kiếp, giống như xem kẻ ngu si.

Đường Kiếp sững sờ, lập tức hiểu ra, nguyên lai đối phương là muốn trêu tức hắn, dù sao mình vẫn là quá non, lập tức mặt đỏ chót, cáu giận nói:

- Có dã tâm thì lại làm sao? Thế lực trong Thương Minh kia ai không muốn làm lão đại, chư vị có thực lực, chỉ cần chịu phụ tá ta, tương lai Thiên Vũ giới chính là của mọi người!

- Thiết! Còn Thiên Vũ giới là của mọi người...

Vũ Văn Cao cũng không nhịn được châm chọc, cười khanh khách đi tới nói:

- Ta không muốn Thiên Vũ giới, ta chỉ cần tiểu ca ca ngươi.

Đường Kiếp thay đổi sắc mặt, vội vàng trốn đến phía sau vài tên Đại Yêu.

Lê quát khẽ nói:

- Đừng nghịch nữa! Ai lại nháo… giết!

Nàng nhìn về phía Vũ, hỏi:

- Làm sao bây giờ?

Vũ cũng trầm mặc không nói, hắn từ trên người lấy ra mấy cái bồn chứa thủy tinh, mở nắp, tất cả đều là huyết vị gay mũi tản ra, nói:

- Trước tiên tìm một nơi nghỉ ngơi rồi hãy nói, chờ mọi người khôi phục thực lực lại tính.

Hắn đem máu trong mấy bồn chứa đổ vào trong miệng, nuốt vào bụng, rất nhanh da dẻ cả người đều trở nên đỏ chót như máu.

- A, a, a!

Vũ trong giây lát kêu to, trên mặt tất cả đều là vẻ dữ tợn cùng thống khổ, tựa hồ dòng máu ở trong cơ thể đưa đến tác dụng cực kỳ lợi hại, trên da tuôn ra từng luồng từng luồng sóng nhiệt, cả người hồng trong suốt.

Đường Kiếp kinh hãi nhìn dáng vẻ của Vũ, trên bả vai cánh tay gãy mất kia, bắt đầu sinh ra từng cây từng cây gân xanh, thật giống như chân bạch tuộc không ngừng đong đưa, sau đó những gân xanh này ngưng kết thành đoàn, dung hợp, cuối cùng biến thành cánh tay.

Chi!

Đường Kiếp cùng Vũ Văn Cao đều giật nảy cả mình, tuy rằng tay cụt mọc lại cũng không phải là không thể, nhưng mà rất khó, cần hao phí rất nhiều vật liệu, cùng với Thuật luyện sư cường đại mới có thể làm được. Về phần loại người như hắn tùy tiện uống mấy bình huyết liền trực tiếp mọc ra cánh tay, căn bản chưa từng nghe thấy.

Cho dù đều là Đại Yêu, trong mắt Lê cũng lập loè vẻ kinh ngạc.

- Hô!

Vũ thở dài, toàn thân đều ướt nhẹp, bị mồ hôi mình làm ướt đẫm. Hắn lần thứ hai lấy ra một cái bồn chứa pha lê màu tím, bên trong đồng dạng chứa dòng máu không biết tên, Vũ nhìn chằm chằm một hồi lâu, mấy lần muốn nhổ nút lọ, nhưng tựa hồ vẫn nhịn xuống.

Lê nhìn bồn chứa một chút nói:

- Huyết của Cửu thiên cảnh?

Vũ gật đầu nói:

- Không sai, hơn nữa là tinh hoa trong huyết, ròng rã một vị Cửu thiên cảnh cường giả, mới luyện ra một bình nhỏ như thế.

Chi!

Đường Kiếp cùng Vũ Văn Cao càng là ngơ ngác lùi về sau một bước, khắp khuôn mặt là vẻ hoảng sợ.

Huyết chi tinh hoa, nhất định phải là máu lưu thông mới có thể tinh luyện, nếu như sinh vật chết rồi, huyết dịch này sẽ trong nháy mắt mất đi tinh hoa, bất luận ngươi luyện chế làm sao cũng vô dụng. Nói cách khác, chai máu tươi trong tay Vũ, là đem một tên Vũ Đế cường giả trực tiếp hút máu luyện ra!

Lê cũng rất là khiếp sợ nói:

- Huyết này...

Vũ nắm chặt bồn chứa pha lê, tựa hồ chạm tới cái gì, hắn nhắm hai mắt lại, không chút biểu tình từ tốn nói:

- Đây là huyết của sư phụ ta.

Tất cả mọi người giật mình, con ngươi trừng lớn theo dõi hắn.

Lê ngạc nhiên một thoáng, tựa hồ rõ ràng cái gì, tùy tiện nói:

- Đã như vậy, vậy hảo hảo cất đi. Hiện tại thân thể ngươi, cũng không thể chịu đựng được loại huyết dịch này xung kích. Sợ hoàn toàn bắn lại, chờ tìm cơ hội tốt nhất ăn nó, đừng phụ lòng sư phụ của ngươi đối với ngươi một mảnh kỳ vọng.

Vũ nguyên bản sắc mặt hồng hào, lần thứ hai trở nên hơi trắng xám, trong tay lóe lên ánh sáng, bình máu màu tím liền biến mất ở trong tay.

- Kỳ thực, ngươi có thể nếm thử máu của hắn.

Thương hôn mê, chẳng biết lúc nào đã tỉnh lại, chỉ là sắc mặt cực kỳ trắng xám, nhưng mặt vẫn như cũ mang theo mỉm cười, chỉ chỉ Vũ Văn Cao sắc mặt trắng bệch nói:

- Trong cơ thể hắn có khí tức cơ thể mẹ của Yêu tộc ta, ngươi hấp thu máu của hắn, sẽ có hiệu quả ngoài ý muốn.

- Thương đại nhân, ngươi tỉnh!

Lê vừa thấy Thương nói chuyện, nhất thời đại hỉ dán vào.

Thương cười khổ lắc lắc đầu, ra hiệu trạng thái của mình cũng không tốt, trong tròng mắt tất cả đều là vẻ sầu lo.

- Đùa gì thế!

Vũ Văn Cao thay đổi sắc mặt, ở dưới ánh mắt của mọi người liên tiếp lui về phía sau, hoảng sợ nói:

- Đừng tới đây, huyết của ta sợ là độc chết các ngươi!

Phù lạnh lẽo nói:

- Vừa nãy ngươi dĩ nhiên liên hợp kẻ địch đối phó chúng ta, chuyện này còn chưa tính toán đâu!

Hắn duỗi ra bàn tay lớn tóm tới, đem Vũ Văn Cao đã không có một chút sức mạnh nào kéo tới trước mặt Vũ.

Vũ nhìn Vũ Văn Cao một chút, hai hàng lông mày nhíu chặt, tựa hồ không hề nhận ra được dị dạng gì, nhưng Thương nói hắn là vô cùng tin tưởng, lấy ra vài cái ống, trực tiếp xen vào trong động mạch của Vũ Văn Cao.

Vũ Văn Cao bị khí tức của Phù trấn áp khó có thể nhúc nhích, những cái ống lạnh lẽo kia xen vào trong cơ thể, tuy rằng cũng không phải rất đau, nhưng nhìn máu tươi của mình như nước suối dâng lên, vẫn là sợ đến cả người run cầm cập, liên tục kêu thảm thiết không ngớt, kêu rên nói:

- Tuy rằng thân thể của ta là nam nhân, nhưng lại có một trái tim nữ nhân, các ngươi không thể đối với ta như thế, ô ô ô...

Đùng!

Phù cảm thấy hắn quá ầm ĩ, một cái tát trực tiếp đem hắn phiến hôn mê bất tỉnh.

Rất nhanh, huyết dịch của Vũ Văn Cao chảy hết hơn nửa, chỉ lát nữa là muốn chứa đầy. Vũ lấy ra một cái trận bàn, ở phía trên ngưng khắc mấy cái phù hiệu quái lạ, bắt đầu tinh luyện tinh huyết, lượng lớn dòng máu đổ vào phía trên phù hiệu, bị một nguồn sức mạnh dẫn dắt ngưng tụ, hình thành một quả cầu tròn vo, đang không ngừng cô đọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.