Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 534: Chương 534: Minh Nguyệt Thần Thể. (1)




Chương 533: Minh Nguyệt Thần Thể. (1)

Nhưng đại đa số đều thất bại mà chấm dứt, chỉ có số rất ít lấy được thành công, nhưng mà được xem là bí mật bất truyền của các đại phái, không được truyền ra bên ngoài.

Lý Vân Tiêu có Phách Thiên Luyện Thể Quyết là nổi bật trong số đó.

Ngay cả hắn từng là Cửu Thiên Vũ Đế cũng không biết trên đời còn có chuyện thần thể truyền thừa.

Nhưng rất nhanh, hắn liền tỉnh táo lại, cười lạnh nói:

- Thần thể truyền thừa? Nếu như có chuyện thần kỳ như thế, sao Thiên Châu Môn chỉ có thể là một trong ba đại phái của Hỏa Ô đế quốc chứ? sớm đã trở thành một trong bảy thế lực lớn của Thiên vũ Giới rồi.

Vương Tùng Hạc cáo già cười nói:

- Đó là đương nhiên, loại thần thể truyền thừa này cực kỳ huyền diệu. Từ khi ta tiến vào Thiên Châu Môn, cho tới bây giờ, cũng chỉ có một người được truyền thừa ở đây.

- Một người?

Đoạn Việt tức giận nói:

- Loại xác suất này không đáng kể.

Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, nói:

- Chẳng lẽ là Tân Như Ngọc?

- Không sai!

Vương Tùng Hạc cười nói:

- Đây là bởi vì hắn đạt được truyền thừa Minh Nguyệt Thần Thể, ta mới có thể thu hắn làm đồ đệ. Trong lịch sử Thiên Châu Môn người đạt được truyền thừa thần thể tổng cộng có năm vị. Cuối cùng không có ai không bước vào vào Vũ Đế chi cảnh, phong vân thiên hạ!

Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường mỉm cười, thành tựu Vũ Đế, đây là chuyện rất nhiều người mơ ước tha thiết, đối với Lý Vân Tiêu mà nói căn bản không có vấn đề.

Vương Tùng Hạc híp mắt, nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu nói:

- Vân Tiêu thành chủ, có thể nguyện ý thử một lần? Giá cả chính là hai tấm phiếu nợ. Cho dù kết quả như thế nào ta đều mở truyền tống đại trận vượt qua vực, tiễn đưa các ngươi qua vực khác, thế nào?

Đoạn Việt quát:

- Ngươi cho rằng chúng ta là kẻ đần sao? Cầm hai tỷ nguyên thạch cho ổn thỏa, đổi lấy cái xác suất mấy ngàn năm mới có một người thành công làm gì, nhanh giao nguyên thạch ra đây.

Vương Tùng Hạc không để ý tới hắn, nhìn qua Lý Vân Tiêu, lặp lại nói:

- Vân Tiêu thành chủ, có nguyện ý thử một lần.

Tất cả mọi người đưa mắt nhìn qua hắn, trong lúc nhất thời ở trước vách đá an tĩnh lại.

Lý Vân Tiêu nhìn qua bảy chữ Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, thật lâu mới mở miệng nói:

- Vương môn chủ, ngươi đúng là rất hiểu việc buôn bán.

Vương Tùng Hạc cười cười, nói:

- Hai tỷ nguyên thạch đúng là rất nhiều, nhưng đối với nhân vật như Vân Tiêu thành chủ mà nói, chắc chắn sẽ không bỏ qua một tia cơ hội bước lên võ đạo đỉnh phong. Dù cho cơ hội này có là một phần vạn, có đúng không?

Lý Vân Tiêu cũng nhẹ nhàng cười cười, bộ dáng kích động, nói:

- Nói đi, phương pháp truyền thừa thế nào?

- Ti, tiểu tử, ngươi điên rồi.

Đoạn Việt giật mình nói:

- Đây chính là hai tỷ đấy!

Trong lòng Vương Tùng Hạc rùng mình, cái nhìn với Lý Vân Tiêu lập tức tăng lên cao mấy lần. Tuy trong lòng hy vọng hắn thử một lần, triệt tiêu hai tỷ thiếu nợ, nhưng mà không ngờ đối phương sảng khoái như thế, làm cho hắn rất kinh ngạc.

Đám trưởng lão trong Thiên Châu Môn đưa mắt nhìn nhau, đối với Lý Vân Tiêu lựa chọn có cái nhìn khác nhau.

Vương Tùng Hạc chỉ vào thác nước nói:

- Trong bảy chữ thì phía sau chữ ‘ minh ’ có một sơn động, ngươi đi vào là được.

Đinh Linh Nhi dựng thẳng hai ngón tay lên, cổ vũ cười nói:

- Vân thiếu, cố gắng lên!

Lý Vân Tiêu quay trở lại giơ ngón cái lên, phía sau thác nước ẩn ẩn có một hang động, hắn giẫm mạnh xông qua.

Người Thiên Châu Môn không có bao nhiêu biểu lộ, bởi vì đệ tử đi vào lấy mấy ngàn vạn mà tính, mấy ngàn năm qua cũng chỉ có năm người thành công mà thôi. Lúc trước Tân Như Ngọc đạt được truyền thừa thần thể đã không có người nào tin tưởng, cuối cùng huyên náo xôn xao cả tháng mới xem như xác định xuống.

Vương Tùng Hạc cười thở dài:

- Vân Tiêu thành chủ thật là tuyệt đại nhân vật, bằng vào tuổi này, hào khí này, không người nào có thể sánh bằng.

Đoạn Việt tức giận mắng:

- Cái gì chó má! Rõ ràng là đồ con lợn, bị ngươi gài bẫy! Trời ạ, hai tỷ ah!

Lý Vân Tiêu bước vào trong huyệt động, liền cảm nhận được hàn ý mát lạnh tỏa ra, xâm nhập vào thân thể, hắn cảm thấy cả người băng lãnh./

- Thật mát lạnh, trong này có cái gì? Hẳn là có vật chí âm a?

Hắn đi nhanh vào bên trong, cũng không cần lo lắng nguy hiểm gì. Nhanh chóng đi vào nơi rộng rãi, bên trong không ngờ sáng như ban ngày.

Trên vách tường khảm nạm các hạt châu nhỏ, từng viên tỏa ra hào quang sáng ngời. Trong huyệt động có trận pháp kỳ dị, phía trên khắc các loại ký hiệu cổ quái và khoa đẩu văn, khí tức cổ xưa tỏa ra, hiển nhiên đã có mấy ngàn năm lịch sử.

Lý Vân Tiêu đi bốn phía trận pháp, cũng không thể xem hiểu rốt cuộc đây là trận pháp gì.

Mà hạt châu bốn phía trên tường dường như cũng không phải Dạ Minh Châu bình thường, hắn tự tay vuốt ve, vừa chạm vào đã có lực cản bắn ngược ra.

- Hình như là đông hải Nguyệt Minh Châu?

Tương truyền tại đông hải có một Giao Ngư, nghe thấy tiếng ca mà rơi nước mắt. Nước mắt hóa thành từng hạt châu mang theo lực lượng thần kỳ, xưng là đông hải Nguyệt Minh Châu.

- Mặc kệ, ta vẫn thử một chút, thử xem truyền thừa thần thể này là thế nào!

Trong mắt của hắn hiện ra vẻ ngưng trọng và kiên nhẫn, trong nội tâm nghĩ đến tỷ đệ Mộng Vũ, lập tức bi thống, sắc mặt tái nhợt.

Tuy trước mặt mọi người hắn vẫn giả như không có chuyện gì cả, nhưng thời điểm không có người nào thì hắn lại nổi giận lôi đình, mỗi lần như thế sắp đi vào trạng thái sụp đổ mới dừng lại.

- Vi Thanh! Diêu Kim Lương! Ta thề phải lột da các ngươi.

Trong mắt hắn phun lửa giận, thân thể khẽ run lên, các cảm xúc mặt trái dâng lên đầu, thân thể khó có thể tự kiềm chế.

Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, đây là lần đầu tiên hắn bị ngăn trở lớn như thế, Có người từ trong Giới Thần Bi trực tiếp bắt lấy tỷ đệ Mộng Vũ đi. Loại cảm giác vô lực không thể bảo vệ thân nhân này làm cho hắn thống khổ khó nhịn.

Sau thời gian một chén trà mới dần dần thở bình thường lại, khôi phục bộ dáng lạnh nhạt thong dong kia, một bước đi vào trong trận pháp.

Lúc này đông Hải Minh Nguyệt Châu ở bốn phía sáng lên, dựa theo phát ra ánh sáng theo trình tự nhất định, từng đạo hào quang bắn vào trong trận pháp, trực tiếp lọt vào trong người Lý Vân Tiêu.

- Đây là... Vậy mà xuyên thấu qua?

Lý Vân Tiêu giật mình nhìn lên người mình, mỗi một tia sáng có thể xuyên thấu qua cơ thể, trơ mắt nhì cơ bắp cốt cách của mình, còn có huyết dịch vận chuyển, ngũ tạng lục phủ đang hoạt động, không bỏ sót cái gì cả.

Hơn nữa sau khi đạo hào quang này bắn vào người, hắn vừa vặn cảm thấy hơi khác thường, dường như đang tẩy trừ tạp chất.

Loại tình huống này thời điểm tu luyện Phách Thiên Luyện Thể Quyết cũng xuất hiện qua, hắn biết rõ không có nguy hiểm, dứt khoát buông lỏng tâm thần, vong ngã dung nhập vào trong cảm giác này, rất nhanh liền tiến vào trạng thái cảm ngộ thiên địa.

Những hào quang này không ngừng vận chuyển trên người của hắn, vài bức đồ án xinh đẹp lơ lửng trên đầu của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.