Chương 1549: Mộ điện. (2)
Suất Quân Uy lạnh giọng nói:
Vậy vì sao chưa từng nghe Đông Dương huynh nói qua?
Ha ha.
Úy Đông Dương nở nụ cười xấu hổ, nói;
Cũng chỉ che dấu cái mộ điện này thôi, ngoài ra không còn thứ gì khác nữa.
Suất Quân Uy hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không tin.
Lý Vân Tiêu đột nhiên nói:
Các ngươi lần trước nhìn thấy mộ điện này có phải ở trong nước không?
Không phải, ở trên phiến hoang vu này, nhưng. . .
Úy Tự Hoạch do dự, tiếp tục nói:
Nhưng chúng ta thấy chỉ là một mảnh hình chiếu, cực kỳ to lớn, cho nên văn tự trên ngọc bia cũng có thể thấy rõ một hai, thế mới biết là mộ của Vu Dật Tiên. Căn cứ theo phán đoán của Kỳ Nhân, hình chiếu mộ điện là từ sâu trong hoang vu truyền ra, cũng chính là ở nội vi, mà chỗ chúng ta đứng chỉ là ngoại vi thôi.
Một gã võ giả cau mày nói:
Vậy mộ điện trong hồ nước này, có thể cũng chỉ là hình chiếu không?
Nhìn về bên dưới mọi thứ đều có thể thấy được rõ ràng, mà ngay cả hoa văn trên cột cung điện cũng có thể thấy rõ.
Lý Vân Tiêu nói:
Cái này không phải hình chiếu, mà thật sự mộ điện ở bên dưới.
Suất Quân Uy cả kinh nói:
Vân Tiêu đại nhân sao lại khẳng định như thế?
Lý Vân Tiêu đạo nói:
Ta lúc trước đã từng nói qua, ta có tu luyện Linh Mục thần thông, đối với phán định thật giả vẫn có lòng tin nhất định.
Úy Đông Dương ngạc nhiên nói:
Nói như vậy, thứ chúng ta muốn tìm ở bên dưới này sao?
Hắn hiển nhiên vẫn không tin.
Suất Quân Uy lạnh lùng nói:
Cho dù ở bên dưới này, ngươi dám đi vào không?
Tất cả mọi người trầm mặc lại, ánh mắt đều nhìn qua Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
Ta đi xuống xem một chút vậy, các ngươi tùy ý.
Hắn đi đầu đi vào trong hồ nước, tất cả mọi người đều cực kỳ căng thẳng, không dám thở mạnh.
Rất nhanh đã thấy hồ nước kia bao phủ lấy cổ hắn.
Trong lòng mọi người dâng lên một loại cảm giác cổ quái, chỉ cảm thấy một màn này rất giống với Úy Kỳ Nhân lúc trước.
Suất Quân Uy đột nhiên hét lớn một tiếng, nói:
Vân Tiêu đại nhân
Thân thể Lý Vân Tiêu bỗng nhiên ngừng lại.
Mọi người lúc này mới thở ra một hơi, xem ra vẫn chưa trúng tà.
Lý Vân Tiêu xoay người lại, nói:
Không có gì xảy ra cả, tất cả bình thường, chư vị muốn đợi ta đi xuống rồi mới theo sau sao?
Tất cả mọi người đột nhiên hít một hơi lạnh, bộ dạng và lời nói Lý Vân Tiêu hiện giờ giống như đúc lúc lừa gạt bọn hắn tiến vào vùng hoang vu, ngay cả thần thái cũng giống như đúc.
Ngươi rốt cuộc là ai?
Suất Quân Uy hét lớn một tiếng, lâm không đánh tới một quyền.
Quyền mang lao tới, thân ảnh Lý Vân Tiêu dần dần biến mất không thấy gì nữa, hồ nước bị tạc ra cơn sóng gió động trời, một đầu thủy long tóe lên rơi xuống, mặt hồ kích động, hình thành một đạo vòng xoáy.
Hình ảnh cung điện dưới nước trong vòng xoáy không chỉ không tiêu tan, ngược lại càng thêm rõ ràng.
Người hai nhà Suất, Úy sắc mặt đều cực kỳ khó coi, hiện giờ Lý Vân Tiêu đã không thấy, bọn hắn tiến cũng không được, thối cũng không xong.
Mau nhìn, Lý Vân Tiêu.
Đột nhiên một gã võ giả chỉ vào trong nước, chỉ thấy bóng dáng Lý Vân Tiêu đang không ngừng bơi xuống dưới, đúng là hướng mộ điện.
Úy Đông Dương nói:
Lần này là thật hay giả?
Suất Quân Uy hít một hơi thật sâu, nói:
Quản khỉ gió thiệt giả, coi như không phải thật lưu lại ở đây cũng không phải là cách, ta cũng không tin tà, bằng vào lực lượng hơn mười người chúng ta đủ để hoành hành thiên hạ, chẳng lẽ lại bị vây ở nơi hoang vu này sao?
Hắn thoáng cái hung ác, dẫn đầu nhảy vào trong nước.
Người Suất gia sắc mặt đột biến, biểu lộ không đồng nhất, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng lao theo.
Người Úy gia nguyên một đám hai mặt nhìn nhau, không biết như thế nào cho phải.
Trên mặt Úy Đông Dương hiện lên một tia kiên quyết, nói:
Chúng ta cũng đi.
“Rầm rầm”
Người hai nhà, hơn mười tên cường giả Võ Đế, trực tiếp phá vỡ mặt hồ, bơi xuống đáy nước.
Trong đó sáu bảy người đều hiện ra chiến y, gạt hồ nước ra để phòng ngừa vạn nhất.
Một đoàn người hạo hạo đãng đãng mà xuống, rất nhanh đã xuống dưới đáy hồ, chỉ thấy Lý Vân Tiêu đang đứng yên trước ngọc bia kia không ngừng quan sát..
Suất Quân Uy cảnh giác nói:
Ngươi là ai?
Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào ngọc bia kia không nói, trong miệng nhẹ nhàng thì thầm:
Phù Vân Triêu Lộ, Điện Quang Hỏa Thạch, Vu Dật Tiên
Úy Tự Hoạch kinh hô lên, nói:
Là cái này, chính là khối ngọc bia này
Lý Vân Tiêu xoay người lại, nói:
Chẳng lẽ các ngươi lại gặp chuyện?
Suất Quân Uy trong lòng nới lỏng một chút, chẳng biết tại sao, trực giác nói cho hắn biết trước mắt thật sự là Lý Vân Tiêu, hắn khổ sở nói:
Về sau chúng ta nên hành động cùng Vân Tiêu đại nhân đi, nếu không thực không biết thật giả ra sao cả.
Úy Tự Hoạch đi ra phía trước, lấy ra một tấm lụa bố, trên đó tràn đầy các đường cong và dấu hiệu chẳng chịt, đúng là tư liệu lộ tuyến mà người Úy gia thiên tân vạn khổ thu thập được, nhưng giờ hoàn toàn không phát huy được công dụng. Ở phía trên nhất của tấm lụa bố có viết vài chữ to, giống như đúc với trên ngọc bia, cũng là Úy Kỳ Nhân lúc trước miêu tả lại.
Suất Quân Uy nói:
Vân Tiêu đại nhân, trong cung điện này thật sự là mộ Vu Dật Tiên sao? Những người trúng tà thuật kia giờ chạy đi đâu rồi?
Lý Vân Tiêu nói:
Có phải mộ Vu Dật Tiên không ta không biết, nhưng cung điện này nhất định có quan hệ với Vu Dật Tiên.
Úy Đông Dương kinh ngạc nói:
Ah? Vân Tiêu đại nhân sao dám kết luận? Chỉ bằng hai câu nói này sao?
Lý Vân Tiêu chỉ vào ngọc bia nói:
Hai câu này không chỉ khắc họa lại cuộc đời Vu Dật Tiên, hơn nữa còn khắc cả thân thủ của hắn lên đây.
Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc, nhao nhao nhìn qua.
Chỉ thấy trong mấy chữ kia ẩn ẩn lộ ra một cổ lực lượng, nhìn kỹ lại, phảng phất như sẽ bị hút vào trongvậy, toàn bộ đều bị hù vội vàng thu liễm tâm thần, không dám nhìn thêm nữa.
Úy Đông Dương cả kinh nói:
Chẳng lẽ những người kia trúng tà cũng vì mấy chữ trên ngọc bia này sao?
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
Không phải, mấy chữ này chỉ lổa tuyệt học mạnh nhất cả đời Vu Dật Tiên, hơn nữa còn có lĩnh ngộ võ đạo của hắn ở trong đó, cho nên các ngươi mới cảm thấy khó có thể kiềm chế.
Suất Quân Uy cả kinh nói:
Vậy Vân Tiêu đại nhân, sao ngươi lại không có chuyện gì?
Tất cả mọi người lộ ra vẻ cổ quái, không thể nào lĩnh ngộ võ đạo của Lý Vân Tiêu còn mạnh hơn bọn họ được a?
Nhưng sự thật đúng là thế, lĩnh ngộ võ đạo của Lý Vân Tiêu cũng không dưới Vu Dật Tiên, tự nhiên không bị ảnh hưởng, có thể xem những chữ kia rõ ràng, đặc biệt là hai loại tuyệt kỹ ẩn chứa trong đó.
Lý Vân Tiêu không để ý tới nghi hoặc của mọi người, mà vươn tay ra, sờ lên tấm bia đá kia.
Ngón tay như ngọc của hắn chạm vào trên chữ “Điện” kia, một đạo hồ quang bắn ra, trực tiếp dọc theo cánh tan Lý Vân Tiêu lan tràn trên xuống, Lý Vân Tiêu lập tức rút tay về.