Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1674: Chương 1674: Một kích cuối cùng. (1)




Chương 1673: Một kích cuối cùng. (1)

Đồng tử Cự Kiểm Thú bỗng nhiên lớn lên, hét lớn một tiếng há to mồm, một cổ lực lượng vô hình vọt ra từ miệng nó, không gian bốn phía đều bị nghiền nát.

Quang ngư kia lập tức giãy giụa ra, nhưng dưới cổ lực lượng kia liền run rẩy kịch liệt, hào quang trên người không ngừng tiêu tán.

Lúc lôi cầu đánh tới trước mặt nó, cũng gặp phải trở ngại cường đại, ngàn vạn lôi đình từng đạo hiển hóa ra, lại không thể tiến thêm nửa bước, ngược lại dần dần tiêu tán ra.

Toàn bộ Đại Ngũ Hành Nguyên Tố Kết Giới một mảnh chấn động, có cảm giác như long trời lở đất, mỗi người dưới sức mạnh to lớn kia đều cảm giác mình nhỏ bé dị thường, tùy thời đều sẽ bị diệt

Phá Giới chi lực, Thâm Hải Cự Thú này thật khủng bố, vậy mà có lực lượng đủ để xé rách thế giới!

Lý Vân Tiêu cảm thấy hoảng sợ, ngóng nhìn lấy kết giới đang ngừng sụp đổ, nhưng trong mắt lại bình tĩnh như nước, thâm thúy như bầu trời.

Phá Giới chi lực? Cực hạn võ đạo mà chỉ Võ Đế cửu tinh mới có thể lĩnh ngộ sao?

Phó Cẩm Sơn tâm thần đại chấn, vạt áo đã sớm bị mồ hôi lạnh sũng nước, giờ phút này nghe vậy, càng sợ hãi không thôi.

Lý Vân Tiêu trầm giọng quát:

Đừng phân thần, mặc dù là Phá Giới chi lực, cũng không cách nào xé rách Hỗn Độn thế giới do Ngũ Hành bổn nguyên nguyên tố tạo thành đâu.

Phó Cẩm Sơn vội vàng thu liễm tâm thần, không ngừng thi triển ấn quyết trong tay.

Lý Vân Tiêu nói không sai, đáng tiếc đây cũng không phải là Đại Ngũ Hành Nguyên Tố Kết Giới chính thức, chỉ là hàng nhái thôi, nhưng có thể chống cự một khắc này là được rồi, cũng không thể bó tay chờ chết a.

Quang ngư kia tựa hồ thoáng ổn định một ít, chống lấy áp lực cực lớn lách tới phía trước.

Cùng lúc đó, bốn phía Thiên Địa hội tụ đến năm đạo quang mang, ở trên không Cự Kiểm Thú ngưng tụ thành Ngũ Hành quy tắc, lăng không đánh xuống.

“Ầm ầm”

Năm đạo quang mang rơi vào Cự Kiểm Thú trên không, còn chưa cận thân liền trực tiếp sụp đổ tán, hóa thành vô số toái mảnh vụn mảnh huỳnh quang, điểm một chút tán trên không trung.

Kết quả này tựa hồ đã sớm nằm trong dự đoán của Phó Cẩm Sơn thần thái hắn tự nhiên, tốc độ thi triển ấn quyết trong tay cũng càng lúc càng nhanh.

Ánh sáng nhạt ở trên không trung tán mà bất diệt, dần dần cứng lại, hóa thành một phương Ngũ Hành lao lung, phong tỏa không gian, không ngừng xoay tròn quan thân Cự Kiểm Thú đè ép vào, phát ra tiếng đá mài chói tai.

Võ giả trong kết giới cảm thấy một hồi ghê răng, một ít người tu vị khá thấp càng trực tiếp đau nhức màng tai, ứa ra máu tươi..

Phá Giới chi lực trong miệng Cự Kiểm Thú còn đang không ngừng phụt lên, quang ngư va lôi cầu, còn có Ngũ Hành lao lung không ngừng đau khổ chống lại, nhưng lại liên tiếp rơi vào hạ phong.

Những Phong Hỏa chi lực đang chạy đi ở phía xa lần nữa ngưng tụ thành Ngạc Ngư, nó nằm sấp ở trên hư không vẫn không nhúc nhích, khiến Lý Vân Tiêu tức đến thổ huyết.

Sắc mặt Phó Cẩm Sơn càng thêm tái nhợt, run rẩy nói:

Vân Tiêu đại nhân, thật sự, thật sự không duy trì được nữa rồi, toàn bộ kết giới sắp sụp đổ rồi.

Lý Vân Tiêu biết rõ hắn đã tận lực, gật đầu nói:

Trực tiếp kíp nổ kết giới chi lực, làm một kích cuối cùng đi.

Hắn thở dài một tiếng, nói:

thành Bạch Xung, vẫn không thể nào giữ vững a!

Qua Chính Tường trong kết giới sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, hắn đã ã nghe được truyền âm của Lý Vân Tiêu, biết rõ sắp thất bại, sắc mặt thoáng cái trở nên tái nhợt, thì thào khổ sở nói:

Ta hiểu được, đa tạ Vân Tiêu đại nhân.

Trong mắt Phó Cẩm Sơn hiện lên một tia không nỡ, lăng không kết ấn.

Trên quang ngư đột nhiên hiện ra một đoàn hoa văn, toàn bộ kết giới bắt đầu co rút lại, hội tụ đến trên thân quang ngư kia.

Bản thể của nó cũng nhất thiểm nhất diệt, lộ ra huyền khí Ngũ Hành Đỗ Bạch Ngư, khí tức càng ngày càng mạnh.

“Rầm rầm rầm phanh”

Ngũ Hành lao lung bởi vì bỗng chốc bị quang ngư rút sạch lực lượng nên liền sụp đổ sụp đổ xuống, sau đó lôi cầu không chống đỡ nổi nữa, thoáng cái bị đánh tan mất.

“Rầm rập”

Lôi đình bỗng nhiên hóa thành vô số đạo lôi điện bắn ra, giống như một mảnh giun dài hẹp chui vào trên trời cao.

Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng lần này chấn trụ, ngoại trừ đám Qua Chính Tường bị Lý Vân Tiêu nhắc nhở ra, mọi người cũng không biết sắp xảy ra chuyện gì, tất cả đều hoảng sợ và cảnh giác nhìn qua.

Giờ khắc này, toàn bộ kết giới đều co rút tới cực điểm, trên quang ngư bộc phát ra cường quang chói mắt, bản thể huyền khí trực tiếp lộ ra, khí tức khủng bố lan tràn trên đó.

Sắc mặt Nhuận Tường cũng khó coi đến cực điểm, quát:

Ngăn trở

Tuy rằng một màn trước mắt khiến hắn có cảmg giác nguy hiểm, nhưng hắn cũng không cho rằng chút lực lượng kia có thể chống lại Thâm Hải Cự Thú.

Hào quang áp súc tới cựch ạn rốt cục tỏa ra, giống như một đóa hoa trong khoảnh khắc nở ra cực kỳ xinh đẹp, rực rỡ đến cực điểm.

“Oanh”

Đại Ngũ Hành Nguyên Tố Kết Giới sụp đổ, bầu trời vỡ vụn, mặt đất trầm xuống, toàn bộ không gian một mảnh cát bay đá chạy, mắt không thể thấy, tai không thể nghe, phảng phất như tận thế vây.

Tất cả người hai tộc đều lâm vào hoảng sợ, hoảng sợ muốn tự cứu, lại phát hiện lực lượng của mình chẳng qua chỉ như muối bỏ biển, thoáng cái đã bị quấn vào trong.

“PHỐC”

Phó Cẩm Sơn nhổ ra một ngụm tâm huyết, cả người trực tiếp trở nên uể oải, phảng phất đã hao hết sinh cơ, , lập tức già nua đi mấy chục tuổi.

Lý Vân Tiêu than nhẹ một tiếng, Giới Thần Bi nơi mi tâm lóe lên hào quang liền thu hắn vào trong.

Trong thiên địa lờ mờ, Nguyệt Đồng trong hai mắt hắn lập loè, thoáng cái đã thấy rõ chỗ Cự Kiểm Thú.

Lực kết giới sụp đổ cũng mang đến cho nó tổn thương nhất định, mặt đất đã bị đánh thủng khắp nơi, da thịt trực tiếp bong ra, mảng lớn máu tươi chảy xuống

Nhưng chỉ suy giảm tới da thịt thôi, ngược lại khiến Cự Thú càng thêm phẫn nộ, liên tục gào thét, từng đạo lực lượng trùng kích ra, tựa hồ thật sự như muốn lật tung toàn bộ thế giới.

Nhuận Tường ở trên đầu Cự Kiểm Thú đang nổi giận cũng thấy kinh hãi không thôi, hắn cảm giác mình đã có chút không thể kiếm soát Cự Kiểm Thú rồi.

Bỗng nhiên một đạo ánh sáng nhạt lập lòe trong thiên địa mờ nhạt, càng ngày càng sáng, phảng phất như một ngọn hải đăng mang đến hi vọng cho thế gian vậy.

Tâm tình kinh hãi của tất cả mọi người thoáng cái ổn định lại, đều giật mình nhìn chùm tia sáng kia, không biế là lực lượng gì, vậy mà có thể xuyên qua lực lượng cường đại như thế

Đó là… Chiến hạm?

Kinh Vĩnh Dạ lộ ra vẻ nghi hoặc ra, đạo quang mang kia quả thật có chút giống với một kích toàn lực của chiến hạm U Minh.

“Ầm ầm”

Đạo quang mang kia nhìn như chậm chạp, kì thực lại như vạn mã lao nhanh, quét ngang trời cao.

“Oanh”

Chùm tia sáng vọt tới chỗ gần, mới phát hiện nó thô to dị thường, nó đánh lên trên người Cự Kiểm Thú đang nổi giận, ép tới khiến lực lượng quanh thân nó không ngừng co lại giảm xuống, cả thân thể không lồ cũng bị chấn cho lui ra phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.