Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2112: Chương 2112: Một ngày nào đó sẽ gặp phải. (1)




Chương 2111: Một ngày nào đó sẽ gặp phải. (1)

Hàn Quân Đình lắc đầu, nói:

Vận khí cũng là thực lực của một người, nó không có khả năng phù hộ ngươi cả đời. Cho nên Lý Vân Tiêu nhất định vẫn tồn tại nhân tố ngoài vận khí, có thể khiến hắn mấy lần đều sống sót trong hiểm cảnh, thậm chí dù bị cường địch mưu hại vẫn có thể hảo hảo sống tốt.

Quỳ Hoa bà bà nói:

Vậy đại chưởng quỹ có ý là. . . Không giết hắn?

Hàn Quân Đình nói:

Giết hắn hay không, cũng không phải chủ yếu. Chủ yếu chính là đạt được Thần Kiếm Tinh Diệt, cùng với Ất Mộc Hóa Linh. Nếu có thể thuận tiện giết hắn thì chúng ta cứ thuận tay là được rồi.

Nàng thấy bộ dạng Quỳ Hoa bà bà tựa hồ có chút bất mãn, lập tức cười nói:

Người muốn giết hắn rất nhiều, thành Hồng Nguyệt, Hải tộc, Yêu tộc, Tử Thần Cung v… v, thực lực so với chúng ta đều không thua bao nhiêu, cho nên nhiều chúng ta không nhiều lắm, thiếu chúng ta không thiếu. Nếu hắn có thể chết, có những thế lực này cũng đủ rồi, nếu không thể chết thì…, thêm vào chúng ta cũng chưa chắc có thể giết hắn.

Quỳ Hoa bà bà cau mày nói:

Lời đại chưởng quỹ nói có chút quá thâm ảo rồi, ta chỉ biết là dùng tài trí của đại chưởng quỹ, cơ hồ không có chuyện xử lý không thành.

Hàn Quân Đình cười nói:

Dược y bất tử bệnh, đó là vì ta xử lý, đều là chuyện có thể. Ngươi bảo người đưa Không Tuân Sa cho hắn đi, trước ổn định hắn, đợi khi chúng ta đoạt được Tinh Diệt Kiếm, sẽ tìm hắn yêu cầu Ất Mộc Hóa Linh.

Quỳ Hoa bà bà tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng cũng không dám ngỗ nghịch Hàn Quân Đình, lập tức truyền lệnh xuống dưới.

Hàn Quân Đình nhìn bộ dáng Lý Vân Tiêu nhắm mắt dưỡng thần trong thủy tinh cầu, lẩm bẩm:

Thế gian vốn không thú vị, khó được xuất hiện một người thú vị như vậy, nếu bố cục giết, rất đáng tiếc nha.

Ở cách ghế lô Tinh Nguyệt Trai không xa, trong một gian phòng khách quý khác.

Đám cường giả trẻ tuổi Lệ Phi Vũ cũng tề tụ một đường, lật xem lấy mục lục vật đấu giá.

Ở trước mặt mọi người đặt một khối ngọc thô chưa mài dũa chừng nắm tay, đột nhiên phía trên lóe lên hào quang, liền bắn ra một đạo hình chiếu, trực tiếp chiếu lên vách tường ở trước mặt.

Là Lý Vân Tiêu.

Chu Sở đột nhiên thoáng cái kêu lên, quăng mục lục vật đấu giá qua bên người, liền gắt gao nhìn chằm chằm vào hình chiếu kia.

Lệ Phi Vũ thì thào lẩm bẩm:

Kỳ quái. Chiếu Ảnh Thạch không những có thể lưu lại khí tức và ảnh hưởng của ngươi, càng có thể nhìn xem tất cả ngụy trang, kể cả dung nhan và cảnh giới tu vị. Từ kết quả khảo nghiệm bên kia truyền tới, Lý Vân Tiêu quả thật chỉ có thất tinh Võ Đế thất tinh.

Kỳ Quỷ khẽ cau mày nói:

Võ Đế thất tinh. . . Có thể sai rồi không? Chiến lực của tên kia tuyệt đối có thể sánh vai Võ Đế cửu tinh rồi. Chư vị đang ngồi đây có lẽ đều hiểu, trên Võ Đế cao giai, muốn vượt qua cấp khiêu chiến cơ hồ là chuyện không thể nào.

Ha ha, cái này đã chứng minh, tất cả biểu hiện của tiểu tử này trước kia đều là đang giả vờ giả vịt.

Chu Sở nhe răng cười nói:

Kỳ thật thực lực của hắn không chịu nổi một kích, các ngươi đều bị hắn che mắt rồi.

Trần Phong cười ha ha, nói:

Tất cả phỏng đoán đều là phỏng đoán, mấy vị nếu không phục thì có thể tự mình ra tay thử một lần.

Lương Ngọc Y nhẹ vãn mái tóc, cũng mỉm cười.

Loại tư thái này của hai người bọn họ càng khiến cho Chu Sở giận không kềm được, lạnh giọng nói:

Không cần các ngươi nói, ta sớm muộn gì cũng phải đánh một trận với hắn.

Lệ Phi Vũ cau mày nói:

Lý Vân Tiêu đích thật là kỳ tài ngút trời, lực thực chiến càng mạnh như đã thiên chuy bách luyện, nhưng nếu nói lấy lực lượng Võ Đế thất tinh có thể chống lại Võ Đế củu tinh, ta cũng không tin.

Kỳ Quỷ cũng im lặng không nói, hắn tuy biết Lý Vân Tiêu hơn xa mình, nhưng lúc ở trấn Hải Mộc hắn cũng không tự mình thấy, trong long chung quy vẫn có chút hoài nghi.

Hắn đột nhiên ngưng tụ ánh mắt, nói:

Các ngươi mau nhìn, Mạc Hoa Nguyên đại sư cũng ngồi ở bên cạnh hắn.

Mấy người thông qua mặt kính đơn hướng trong rạp nhìn ra bên ngoài, quả nhiên trông thấy Mạc Hoa Nguyên xuất hiện ở bên người Lý Vân Tiêu, hơn nữa thần thái kia tựa hồ như đang hỏi gì đó vậy.

Sắc mặt Lệ Phi Vũ trầm xuống, khẽ nói:

Ta trước kia mời Hoa Nguyên đại sư tới, bị hắn từ chối, không thể tưởng được là vì đợi Lý Vân Tiêu. ”

Trần Phong ngạc nhiên nói:

Hoa nguyên đại sư chính là đệ tử đích truyền của Viên Cao Hàn đại sư, danh vọng cực cao, sao lại khiêm cung với Vân thiếu như thế, chẳng lẽ Lý Vân Tiêu còn có quan hệ với Thánh Vực sao?

Ánh mắt của mọi người thoáng cái nhìn qua hai người Tần Xuyên và Chu Sở.

Chu Sở biến sắc, quả quyết nói:

Tuyệt sẽ không, ít nhất ta ở trong Thánh Vực cũng không hề biết đến Lý Vân Tiêu này, mới chỉ nghe qua gần đây thôi.

Lệ Phi Vũ nói:

Trần Phong huynh lần này đã đoán sai rồi, nói đến sâu xa giữa hai người này, ta ngược lại biết rất rõ.

Hắn hơi trầm ngâm thoáng chút liền nói ra chuyện ở thành Vũ Phong, lúc ấy thái độ của Mạc Hoa Nguyên đối với Lý Vân Tiêu đã cực kỳ cung kính.

Khi đó hắn cũng vạn phần khiếp sợ, trước tiên liền phái người tìm hiểu, mới biết được chuyện thành Nam Hỏa, chỉ có điều tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong đó cũng không biết rõ lắm, chỉ biết ở thành Nam Hỏa, Mạc Hoa Nguyên ở trên Thuật Đạo đã triệt để thua bởi Lý Vân Tiêu.

Thuật đạo của Lý Vân Tiêu có thể thắng được Mạc Hoa Nguyên đại sư?

Kỳ Quỷ cả kinh nói:

Chẳng lẽ hắn cũng là Đại Thuật Luyện Sư cửu giai?

Trần Phong gật đầu nói:

Mặc dù không phải, cũng kém không xa. Năm đó Tống Nguyệt Dương Thành, trong thuật võ song hội, người này thuật đạo đệ nhất trong cùng thế hệ, lực áp mọi người.

Sắc mặt Chu Sở trở nên càng thêm âm trầm, năm ngón tay niết đến nổ vang.

Thân phận Đại Thuật Luyện Sư cửu giai cực kỳ tôn quý, huống chi với tuổi như vậy, quả thực khó tưởng nổi. Chỉ dựa vào điểm này, thân phận địa vị Lý Vân Tiêu đã không dưới hắn rồi.

Tần Xuyên tựa vào mặt ghế gỗ lim, nhẹ nhàng nâng chung trà lên hớp một ngụm trà thơm, du du nói:

Chư vị không cần nóng lòng, hắn mạnh như thế nào, sớm muộn thiên hạ đều biết. Chỉ cần mọi người vẫn còn tiến tới vĩnh viễn không ngừng nghỉ trên con đường võ đạo này thì một ngày nào đó sẽ gặp phải thôi.

Tất cả mọi người trong lòng rùng mình, có chút trở nên nghiêm nghị.

Giờ phút này trong đấu giá hội tràng, trong sân hình tròn ở trung ương đột nhiên bay lên từng đạo chùm tia sáng, như một cây cây trụ lương, lớn chừng hai người ôm hết.

Đám người đứng ngoài xem lập tức an tĩnh lại, tràng diện vừa rồi còn tiếng động huyên náo không thôi thoáng cái đã trở yên tĩnh im ắng.

Cột sáng phía dưới truyền đến tiếng nổ vang trầm thấp, giống như đại địa muốn nứt ra vậy.

Trong tràng không ít mọi người trở nên kinh hoảng, nhao nhao đứng lên, có chút ngồi không yên.

Nhưng cũng có rất nhiều người vẻ mặt bình tĩnh, cùng với treo vẻ châm chọc, nhìn những người ngạc nhiên kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.