Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3001: Chương 3001: Một trận chiến (2)




Hừ, phạm vi lớn?

Nguyên Đức lạnh lùng nói:

Không phải cực hạn trong Hóa Thần Hải sao? Nếu như ta mở rộng ra ngoài, giờ phút này Thiên Võ Giới sợ rằng có một nửa là ma tu đấy.

Lý Vân Tiêu ăn cả kinh, nhìn qua tàn khốc trong mătts Nguyên Đức, tuy khó phát giác nhưng không thể tránh khỏi diệu pháp linh mục của hắn, người trước mặt đúng là có suy nghĩ này.

Đại nhân, ta cảm thấy cho ngươi đã nhập ma!

Lý Vân Tiêu lạnh giọng nói ra, từ biểu hiện của Nguyên Đức, hắn phát hiện vấn đề nghiêm trọng của ma công.

Nguyên Đức lúc trước chất phác thô cuồng, trầm mặc ít nói, nhưng cũng không phải người xấu, hoặc là nói không phải người điên cuồng, hiện tại hiển nhiên trở nên điên cuồng rồi.

Nhập ma? Hừ, thiên hạ này, ai không có ma!

Đột nhiên gương mặt Nguyên Đức trở nên dữ tợn, ma khí chung quanh không ngừng rót vào trong người của hắn.

Mau truyền Chân Ma pháp thân cho ta!

Áp lực thật lớn hướng Lý Vân Tiêu trên người đánh tới.

Thật có lỗi, ta đã quyết định sẽ không truyền thụ cho ngươi.

Lý Vân Tiêu thừa nhận áp lực, ma khí bao phủ toàn thân, Kiếm Thương Trảm Hồng phát nhiệt, sẽ không khuất phục.

Đã như vậy, ta chỉ có thể bắt ngươi sau đó sưu hồn thôi.

Nguyên Đức không tiếp tục nói nhảm, lăng không một trảo, ma khí ngưng tụ hóa thành cự mâu đánh thẳng tới phía trước.

Đột nhiên đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, cự mâu cũng không có biến mất, mà là tốc độ quá nhanh, trực tiếp lọt vào hư không, ma khí từ trong khe tràn ra, diệu pháp linh mục của hắn chỉ bắt được một ít bóng dáng.

Nhưng đã đầy đủ!

Phanh!

Kiếm Thương Trảm Hồng chém vào hư không, cự mâu bị Kiếm Thương Trảm Hồng chém thành hai nửa.

Nguyên Đức cả kinh, nói:

Lực lượng ngươi…

Mặc dù Lý Vân Tiêu có thực lực đỉnh phong năm đó, Nguyên Đức đều tự nhận là có thể bắt hắn, bởi vì nơi đây hoàn cảnh ma khí vờn quanh, mặc dù là Cổ Phi Dương cũng không thể tiêu trừ ảnh hưởng.

Nhưng giờ phút này Lý Vân Tiêu cho hắn cảm giác khó lường, mặc dù không phải sâu không thấy đáy, nhưng mà nội tâm của hắn không có ngọn nguồn.

Ma nguyên thiểm!

Hai tay Nguyên Đức đánh ra một kích ma nguyên thật mạnh, tiếng nổ như sấm rền truyền ra chung quanh.

Thân ảnh Lý Vân Tiêu không ngừng lóe lên liên tục, tránh thoát mấy đạo công kích, lại chém ra một kiếm thật mạnh, kiếm quang như cầu vồng đánh thẳng vào ma nguyên thiểm.

Âm thanh huyền khí va chạm, trường mâu trong tay Nguyên Đức tràn ngập ma vân, nó ngăn cản Kiếm Thương Trảm Hồng, sau đó Nguyên Đức vung cước đá vào trái tim Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, hắn cầm thiên chùy, lập tức mang theo lôi điện và thiên lôi giáng thẳng xuống.

Phanh!

Nguyên Đức một cước đá vào thiên chùy, ma khí và lôi điện đan vào nhau, đột nhiên một đạo ánh sáng tím bay vào trong chân Nguyên Đức.

Bành!

À?

Một chân Nguyên Đức nổ tung, tạc ra vô số huyết nhục, hắn đau đớn dữ dội cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Rõ ràng lực lượng của hắn chiếm thế thượng phong, nhưng vẫn không rõ vì sao bị thương.

Không kịp nghĩ nhiều, Lý Vân Tiêu làm sao bỏ qua cơ hội này, Kiếm Thương Trảm Hồng chém ra một kiếm.

Nguyên Đức lập tức cảm thấy không ổn, trường mâu chấn động, đẩy Kiếm Thương Trảm Hồng ra sau đó thoát thân.

Lý Vân Tiêu biết rõ thực lực đối phương không chỉ chừng này, chính mình chỉ dùng tử lôi mưu lợi mà thôi, cơ duyên xảo hợp đánh hắn bị thương, lúc này mới chiếm trước tiên cơ, kiếm thế ngưng tụ, ba mươi sáu thanh Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm bay ra.

Vô số kiếm phù ngưng tụ trên bầu trời, hóa thành mưa bụi bao phủ các nơi.

Phanh! Phanh! Phanh!

Ma khí chung quanh không ngừng bị kiếm khí vây quét.

Sau đó Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm bay trở về, thu vào trong cơ thể, đột nhiên một đạo ma khí lao ra, bay ra xa trăm trượng, thân ảnh chật vật của Nguyên Đức xuất hiện, hơn nữa toàn thân đẫm máu.

Ah! Đáng chết ah! Cổ Phi Dương, ta nhất định phải giết ngươi!

Nguyên Đức hét lớn một tiếng, liền quay người lóe lên, dung nhập vào trong bóng tối vô tận, nhanh chóng bỏ chạy ra xa.

Ngay cả Nguyên Đức khống chế cổ ma tỉnh đều hãm sâu trong đó, đã tẩu hỏa nhập ma, quả nhiên phiền toái lớn, nghiên cứu ma khí và chế tác đan dược phải dừng lại, nếu không hậu quả khó có thể tưởng tượng!

Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm trọng, quay người liền bay trở về.

Chiến một trận với Nguyên Đức, mặc dù có chút thành phần vạn khí nhưng hắn đối mặt là cao thủ đăng phong tạo cực, có thể đánh hắn trọng thương bỏ chạy là phi thường hài lòng.

Hắn thầm nghĩ, lúc ấy nếu sử dụng lục đinh lục giáp, có lẽ sẽ bắt giữ Nguyên Đức cũng được.

Nhưng mà mình khống chế lục đinh lục giáp không thành thục, mà ma khí tính ăn mòn quá mạnh mẽ, nếu chúng bị tổn hại trong chiến đấu, sợ rằngđương thời không người có thể sửa chữa, thật sự mất đi quá lớn.

Hắn cũng nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Chỉ thấy bên ngoài có một đám nhân ảnh vây quanh cửa vào cổ ma tỉnh, không biết đang làm cái gì.

Đến, hắn đi ra!

Đột nhiên một người kinh hô, lập tức xôn xao, hơn mười ánh mắt nhìn qua bên này.

Lý Vân Tiêu lập tức lao ra khỏi cửa vào cổ ma tỉnh, cũng không có người ngăn trở.

Hắn bay trở về Hóa Thần Đảo, quay người nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, chính là La Thiên.

Vân Tiêu công tử, rốt cuộc thấy rồi?

La Thiên cảm khái thở dài một tiếng, nhưng mà trên mặt vô cùng vui mừng.

Lý Vân Tiêu cười nói:

Ta nói những người này vì sao không ngăn cản ta, thì ra là ngươi tới.

La Thiên cười khổ nói:

Ta ở trong Thuật Thần Điện, các đại nhân nói ngươi chạy tới cổ ma tỉnh, thuật trưởng đại nhân sợ sinh ra xung đột cho nên phái ta tới. Ngươi đi vào hơn mười canh giờ, tất cả mọi người còn tưởng rằng ngươi gặp chuyện không may rồi đấy.

Lý Vân Tiêu nói:

Ta chỉ nghe nói Hóa Thần Hải đột nhiên xuất hiện cổ ma tỉnh, cho nên chạy tới nghiên cứu một phen.

Ah? Nghiên cứu thế nào?

Trong mắt La Thiên xuất hiện một tia tinh mang, vội vàng hỏi.

Lý Vân Tiêu nói:

Cũng không có đặc biệt gì, chỉ là khe hở mà thôi.

La Thiên nói:

Được rồi, chúng ta đi về thôi!

Hai người nói xong lập tức bay đi xa xa.

Lý Vân Tiêu nói:

La Thiên, ngươi cảm thấy thế nào khi ma công khuếch tán ra các nơi?

Đồng tử La Thiên hơi co lại, nói:

Vì sao hỏi chuyện này?

Thần sắc nghiêm túc của hắn cũng lọt vào mắt Lý Vân Tiêu, Lý Vân Tiêu nhàn nhạt nói ra:

Xem ra ngươi cũng rất lo lắng!

La Thiên trầm mặc không nói, nhưng mà thần sắc càng ngày càng ngưng trọng, nói:

Trước kia ta không phản đối quá mức, ma công, ma đan, ma khí nghiên cứu và phổ cập làm thực lực chỉnh thể của Hóa Thần Hải tăng lên gấp mấy lần, không ít trưởng lão nhao nhao đột phá, thậm chí những tồn tại vô vọng tấn cấp cũng liên tiếp đột phá, thực lực tiến bộ kinh người.

Lý Vân Tiêu cau mày nói:

Đây cũng là nguyên nhân thuật trưởng đại nhân bỏ mặc hay sao?

La Thiên nói:

Về sau ta phát hiện, Hóa Thần Hải mât tích không ít người.

Mất tích?

Lý Vân Tiêu sững sờ một chút, lập tức chấn động tâm thần, nói:

Chẳng lẽ là bị ma tu giết?

La Thiên sững sờ, kinh ngạc nói:

Ngươi, làm sao ngươi biết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.