Tiểu Thanh nói:
Phúc cũng là họa, họa lại là phúc. Tuy ngươi giữ được Hỗn Thiên Nghi nhưng vì thế mà chọc giậ Hoang, bị hủy chân khu. Nếu lúc đó đưa Hỗn Thiên Nghi cho Hoang có lẽ còn giữ lại một thân tu vi.
Thương lắc đầu nói:
Không phải ta không muốn giữ tu vi mà ta dự cảm được khí vạn đã tận, đường thần đạo đi tới cuối.
Tiểu Thanh nhướng mày nói:
Vậy sao?
Lê bật khóc:
Thương đại nhân, không đâu!
Lê che mặt khóc rấm rứt, cố nén không để mình quá bi thương.
Thương rất là thản nhiên cười nói:
Lê, đừng khóc. Thật ra ta sớm có cảm giác này. Cho tới nay ta luôn tự hỏi mình, ta thật sự là người thiên đạo chọn sao? Trước kia ta chưa từng nghi ngờ, vì nếu không phải thì lý do ta trắc trở mấy vạn năm, xuyên đến thời đại này nằm ở đâu?
Lê nức nở nói:
Thương đại nhân chính là hoàng của vạn yêu, mãi mãi là hoàng của vạn yêu ở trong Lê!
Thương mỉm cười nói:
Trong thời gian ở địa lao ta nhớ lại cuộc đời mình, từ mấy vạn năm trước đến bây giờ, các chuyện hiện ra trong đầu. Ta đột nhiên cảm thấy dù ta không phải người thiên mệnh chọn, ông trời khiến ta trắc trở mấy vạn năm đến thời đại này tất nhiên có mục đích.
Tiểu Thanh hỏi:
Ngươi đoán ra mục đích đó là gì chưa?
Thương gật đầu nói:
Ta phải làm chút gì đó cho yêu tộc.
Lê bật khóc:
Bọn họ đối xử như thế với đại nhân mà đại nhân còn lo cho họ!
Thương cười nói:
Được làm vua thua làm giặc, đây là quy luật lịch sử không thay đổi. Ta dù gì là người yêu tộc, không liên quan đến Hoang đối xử như thế nào với ta.
Thương ngừng cười, lo lắng nhìn đằng trước:
Ảo Cảnh Tinh Nguyệt bị hủy là có chuyện gì?
Tiểu Thanh luôn nhìn đằng trước, nghe hỏi thì thu về tầm mắt:
Ra một đại nhân vật ghê gớm, là chủ Đồng tộc, Quy Khư.
Quy Khư?
Thương và Lê sửng sốt, chưa từng nghe tên.
Tiểu Thanh nói:
Đồng tộc là một tộc cực kỳ mạnh vào thời đại chân linh thượng cổ. Trong chân linh có khá nhiều bị yêu đồng của bọn họ khống chế, về sau lặng lẽ biến mất trên đát này, không ngờ có thể gặp được Quy Khư.
ATiểu Thanh luôn bình tĩnh cũng lộ nét mặt trầm trọng.
Thương kinh ngạc hỏi:
Người này có tu vi thế nào? Có thù với yêu tộc ta sao?
Tiểu Thanh nói:
Ngày xưa Quy Khư là phụ tá đắc lực của chân long, là cường giả giới vương cảnh, bây giờ chắc chỉ cỡ tạo hóa cảnh. Không biết lão quái vật làm sao sống đến hiện tại.
Lê không kiềm được hỏi:
Hiện Quy Khư đang làm gì?
Tiểu Thanh lắc đầu nói:
Ta cũng không biết. Hắc ám này chắc là không gian bên trong chân linh Vô. Đồng tộc là một chủng tộc cực kỳ lợi hại, vô cùng nguy hiểm, chắc có mưu đồ gì.
Thương nói:
Hèn gì Quy Khư tìm đến yêu tộc, Hoang là người duy nhất có thể tiếp xúc với Vô, nhưng không biết việc này tốt hay xấu cho yêu tộc.
Tiểu Thanh lạnh nhạt nói:
Hơn phân nửa là xấu.
Thương cười khổ nói:
Ta cũng thấy vậy.
Tiểu Thanh nói:
Chúng ta đi, ở lại đây vô nghĩa, nếu bị Quy Khư theo dõi thì mọi người tàn đời. Ngươi có suy nghĩ đi đâu chưa?
Thương gật đầu nói:
Ngươi còn nhớ nam nhân loại có ‘mẫu thể tổ lực’trên yêu nguyên không?
Tiểu Thanh gật đầu,nghi hoặc hỏi:
Ngươi xác định yêu tộc đó là ‘mẫu thể tổ lực’?
Thương mỉm cười nói:
Đương nhiên, có lẽ chủng tộc khác cảm ứng lực lượng này không sâu nhưng ta tuyệt đối không lầm được, đúng là lực lượng mẫu thể.
Tiểu Thanh nhíu mày nói:
Cái gọi là mẫu thể chắc là thủy tổ vạn yêu dựng dục ra ngũ trùng, thất cầm, cửu thú, cường giả nổi tiếng lừng lẫy trong năm tháng dài đặc của Thiên Vũ giới. Nhưng đã biến mất nhiều năm, lực lượng yêu tổ tỏa khắp hàng trăm bộ yêu tộc, làm sao còn mẫu thể tổ lực tồn tại?
Thương đáp:
Lực lượng mẫu thể là lực lượng căn nguyên yêu tộc, trong mấy vạn năm ngủ say ta từng cảm ứng được. Nên lực lượng trên người Lý Dật khiến ta rõ ràng cảm nhận thân thiết.
Tiểu Thanh hỏi:
Mục đích của ngươi là hắn sao? Ngươi muốn rút lực lượng mẫu thể của hắn?
Thương cười khổ nói:
Trước đây ta từng có suy nghĩ này nhưng thất bại, hiện tại công thể của ta đã phá, lực lượng mẫu thể vô dụng với ta. Nhưng ta còn tinh nguyên yêu lực có thể trợ giúp hắn tiến thêm một bậc.
Lê giật mình kêu lên:
Cái gì?!
Lê run giọng:
Thương đại nhân, nếu mất đi tinh nguyên yêu lực thì đại nhân sẽ chết!
Thương nói:
Đã không thể lo đến sinh tử, ta trắc trở mấy vạn năm đến thời đại thì phải làm chuyện gì đó!
Tiểu Thanh nói:
Nếu người kia thật sự có mẫu thể tổ lực thì tương lai sẽ bất phàm. Được, ta đi với ngươi một chuyến tìm nam nhân loại kia.
Tiểu Thanh biến ra ánh sáng xanh bao lấy Thương, Lê hóa thành độn quang bay đi hướng chân trời.
Trên bầu trời hắc ám còn đang khuếch trương, dường như Vô muốn hoàn toàn giải phóng hết không gian trong cơ thể mình, rất nhanh che ngàn dặm.
Trung tâm hắc ám, cột sáng màu đỏ to lớn đâm trời xâm nhập vào tận cùng hư không, thăm dò vùng đất vô tận.
Ninh Khả Nguyệt, Thiên Tư, Lý Vân Tiêu biểu tình trầm trọng bắt ấn, đứng im không nhúc nhích trên bầu trời đã vài ngày.
Yêu Hoàng Hoang ngay khi Vô giáng lâm thì đột phá hư cực trói buộc bước vảo tạo hóa cảnh.
Nhưng chỉ được giây lát Hoang đã nổ nát tứ tán khấp trời, không còn tồn tại.
Đám người huynh đệ Liêu gia đứng cách trăm dặm thấy Hoang chết thì chạy nhanh như bay nhiều lần muốn đánh bại ánh sáng đỏ, nhưng phát hiện lực lượng ám dạ bao quanh ánh sáng đỏ chặn lại toàn bộ công kích.
Ba Mộc kinh kêu:
Đó là lực lượng của Vô, Vô đang bảo vệ bọn họ!
Liêu Tinh Uyên giật mình kêu lên:
Sao có thể như vậy?
Ba Mộc lắc đầu nói:
Đây là chân linh bí ẩn nhất, không biết có linh trí không. Chúng ta không thể đánh giá hành động của Vô được. Chờ Quy Khư hoàn thành nghi thức rồi tính tiếp.
Mọi người hậm hực trở về.
Cố Thanh Thanh, Mạch được Ngải chữa trị, ánh sáng đỏ trên người yếu bớt nhiều nhưng mãi mà không tan biến hết được.
Ngải mệt người đầy mồ hôi nhưng vẫn cắn răng kiên trì.
Hôm sau ánh sáng đỏ chưa tan, đám người Linh Mục Địch từ thành Viêm Vũ đến đây, thấy thiên địa dị cảnh như thế thì giật nảy mình.
Thủy Tiên thấy Khúc Hồng Nhan đến thì lao qua gào khóc:
Hồng Nhan tỷ tỷ, mau cứu giúp Vân Tiêu ca ca!
Vẻ mặt Khúc Hồng Nhan rầu lo hỏi:
Tình hình bây giờ thế nào?
Linh Mục Địch mang hơn năm người chạy đến, trừ những người bế tử quan ra hẩu như tập thể cường giả thành Viêm Vũ xuất động.
Liêu Tinh Thần kể lại đầu đuôi vụ việc, bao gồm chuyện Hải chi sâm lâm. Mọi người trợn mắt há hốc mồm nghe.
Linh Mục Địch trầm giọng nói:
Không ngờ xảy ra nhiều chuyện như vậy, còn đi ra nhiều nhân vật lợi hại.
Liêu Tinh Thần gật đầu thở dài:
Trước kia chúng ta là ếch ngồi đáy giếng, không ngờ trong Thiên Vũ giới có nhiều tồn tại khủng bố đến thế.
Linh Mục Địch lo lắng nhìn ánh sáng đằng trước, nói:
Với lực lượng của các người không phá được ánh sáng đỏ kia sao?
Liêu Tinh Thần trả lời:
Có lực lượng của Vô bảo vệ, nhưng giờ chúng ta có nhiều người thế này thì chắc không thành vấn đề.