Chương 411: Mượn hồn lực. (1)
- Hải Thượng Thăng Minh Nguyệt!
Tân Trạch hét lớn một tiếng, hai tay như nâng bầu trời, nhìn qua giống như ánh trăng đang lên cao. Khối nguyên thạch trong nắm tay của hắn chậm rãi bay lên cao. Hồn lực mạnh mẽ như sóng nước xô bờ, không ngừng rót vào trong nguyên thạch, tiếp tục ngưng luyện.
Đến thượng phẩm nguyên thạch thì cũng chỉ có thể tiếp tục tăng lên cực phẩm. Mà quá trình này thủ pháp đã sinh ra tác dụng cực kỳ nhỏ bé, chỉ có dùng sức mạnh của hồn lực đè ép tăng lên cực phẩm.
Lý Vân Tiêu cũng tự nhiên biết rõ điểm ấy, hắn trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, hào quang trong mi tâm lập lòe, từng đạo hồn lực cực kỳ tinh xảo bắn ra đánh vào trong nguyên thạch. Hắn hiện tại có thể làm duy nhất chính là không lãng phí bất cứ tia hồn lực nào.
Vẻ mặt Nguyên Hạo đầy chờ mong nói ra.
- Hồn lực của Tân đại sư có thể làm cho nguyên thạch bước vào trong cực phẩm hay không?
Bách Lý Công Cẩn khẽ chau mày, nói:
- Khó! Theo thượng phẩm vọt tới cực phẩm, so phía hai quan trước còn khó hơn rất nhiều. Nếu như không có ngoài ý muốn, có lẽ sẽ dừng lại ở cửa ải cực phẩm, tối đa ngưng luyện thành ngụy cực phẩm mà thôi.
Đoạn Việt nói:
- Đã không tới cực phẩm, ta xem Vân thiếu đoán chừng cũng như vậy, tất cả mọi người dùng ở phẩm chất thượng phẩm, xem như ngang tay.
Hắn đã phát hiện Lý Vân Tiêu duy trì không được, mà Tân Trạch vừa lên tràng nên thanh thế cực kỳ to lớn.
Bách Lý Công Cẩn nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói:
- Mặc dù đều là thượng phẩm, cấp độ cũng có khác biệt.
Quả nhiên, tiến vào thượng phẩm thì Tân Trạch khống chế khối nguyên thạch ngưng luyện với tốc độ cực nhanh, nguyên khí nồng đậm làm người ta thèm nhỏ dãi. Mà khối nguyên thạch trước mặt Lý Vân Tiêu đột nhiên tiến triển chậm chạp, giống như có lẽ đã dầu hết đèn tắt.
Nguyên Hạo nhịn không được thở dài:
- Vân Tiêu đại sư, tuy bại nhưng vinh. Trận chiến hôm nay tuy không nhiều người thấy, lại đủ để danh truyền thiên hạ!
Tất cả mọi người không nhịn được khẽ gật đầu, mà ngay cả Lữ Hạo Sơ cùng Cát Hướng Tiền cũng hoàn toàn không nói cái gì, im lặng mặc nhận.
Đột nhiên một giọng nói vang lên, nói:
- Nguyên Hạo đại sư cho rằng ta thua sao?
Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng, ấn quyết trong tay thay đổi, một khoa đẩu văn hiện ra trong lòng bàn tay, linh hồn trong Giới Thần Bi càng ngày càng nhạt, cuối cùng nhất biến mất không thấy gì nữa, hoàn toàn trở vào trong cơ thể.
Hồn lực vốn sắp khô cạn đột nhiên tăng lên, bắt đầu tăng cường nhanh chóng.
Khối nguyên thạch trước mặt hắn lúc này bị áp bách cực lớn, xoay tròn nhanh chóng, mỗi một lần chuyển động đều ngưng luyện nguyên khí thêm vài phần, tốc độ vậy mà không dưới Tân Trạch!
- Chi! Xảy ra chuyện gì?
Tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh, vô cùng rung động.
- Ha ha, sắp thắng! Mới vừa nói ngang tay, các ngươi còn không đồng ý, chậc chậc.
Đoạn Việt hoa chân múa tay vui sướng, xem khí thế Lý Vân Tiêu dường như còn trên cả Tân Trạch.
Đám người Bách Lý Công Cẩn khiếp sợ tới mức có thể nhét cả quả dưa hấu vào miệng, Lý Vân Tiêu cho tới bây giờ bày ra hồn lực không thua gì ngũ giai Vương cấp thuật luyện sư.
Tân Trạch sắc mặt đại biến, lộ ra không thể tin nổi. Hải Thượng Thăng Minh Nguyệt là thủ pháp luyện hồn cực kỳ cao thâm, có thể mang tiềm năng thuật luyện sư trong nháy mắt tập tủng bạo phát, do đó có thể trong thời gian ngắn tăng hồn lực trên diện rộng.
Nguyên thạch từ thượng phẩm đến cực phẩm đối với tứ giai thuật luyện sư là một quá trình cực kỳ khó khăn. Hơn nữa kéo càng lâu thì được không bù mất, cho nên biện pháp tốt nhất chính là dùng hồn lực liều mạng đẩy nhanh tiến độ.
- Tiểu tử này nhất định là hiểu điểm này cho nên mới đem nội tình toàn bộ ném ra, phải một kích cuối cùng. Nhưng ta không tin dưới tình huống đã đối kháng với hai tứ giai cùng giai còn có thể chống lại ta.
Trong lòng Tân Trạch dâng lên chiến ý ngập trời, hắn giờ phút này đã triệt để tâm phục Lý Vân Tiêu, nhưng cuộc tỷ thí này cho dù như thế nào hắn cũng không thể thua.
- Hải Thượng Thăng Minh Nguyệt, Minh Nguyệt Chiếu Câu Cừ!
Ầm ầm!
Trong thân thể Tân Trạch có tiếng sấm vang lên, một ánh trăng sáng hiện ra chiếu rọi lên khối nguyên thạch, trong quá trình dị tượng nổi lên bốn phía, khối nguyên thạch bị áp súc thành một đám thật nhỏ, phẩm chất càng ngày càng cao. Mà so sánh nguyên thạch của Lý Vân Tiêu trừ đang bị trùng kích ra, nó lại giống như dòng sông khô hạn.
- Quả nhiên là dầu hết đèn tắt, hồi quang phản chiếu.
Bách Lý Công Cẩn vuốt râu mà cười, bộ dáng như xem thấu tất cả.
Toàn thân Lý Vân Tiêu đã bị ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt cũng tái nhợt. Trên làn da xuất ra từng đạo kim quang, thỉnh thoảng có khoa đẩu văn hiện ra, đúng là đại diễn thần văn, tối nghĩa khó hiểu.
- Đây là cái gì?
Bách Lý Công Cẩn mở to mắt ra, nhìn qua khoa đâu văn màu vàng trên người Lý Vân Tiêu ngưng tụ mà không tiêu tan, hoảng sợ thất thanh nói:
- Thượng cổ hoàng kim phù văn! Chi, ngươi vậy mà tu luyện cổ kinh văn! Ngươi rốt cuộc là người nào?
Hắn thật sự không cách nào bình tĩnh được, từ kiếp phù du, trần thế, thiên địa ba ấn đến Huyễn Ba Thiên Kinh Quyết, bây giờ lại tới thượng cổ kinh văn, một lần so với một lần trùng kích nội tâm của hắn rung động!
Đặc biệt là loại thượng cổ kinh văn này người đương thời không ai phân biệt ra. Sư tôn hắn tại Hóa Thần Hải đúng là chuyên gia nguyên cứu văn tự cổ đại này, nhưng cũng khó có thể dòm tận hàm nghĩa thâm ảo của mỗi chữ. Những văn tự cổ đại này không biết truyền thừa từ nơi nào, cũng chẳng biết vì sao mất đi trong dòng sông lịch sử, nhưng mỗi một chữ trong đó ẩn chứa quy tắc đại đạo, dường như bởi vì nguyên nhân này mới khó có thể tồn tại ở giữa thiên địa.
Lý Vân Tiêu ngầm cười khổ không thôi, nếu như là lục giai thuật luyện sư khác ở đây, tất nhiên không cách nào biết rõ lai lịch kinh văn kia. Nhưng Bách Lý Công Cẩn hết lần này tới lần khác lại là đồ đệ của người nọ...
Nhưng mà lần này đã là tình thế bắt buộc, không có biện pháp. Nếu như không thi triển Đại Diễn Thần Quyết, vậy thua chắc rồi.
Từng âm thanh khó hiểu tối nghĩa vang lên trong miệng Lý Vân Tiêu, trong thức hải bắn ra kim quang sáng ngời, linh tuyền khô cạn được tưới tiêu, tiếp tục phun trào rót vào trong khối nguyên thạch.
Trong lúc nhất thời trên thân hai người bày ra dị tượng chiếu sáng lẫn nhau.
Hai khối nguyên thạch dùng tốc độ cực nhanh ngưng kết lại, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nhất co lại thành hình thái như long nhãn.
- Đây đã là cực hạn của hai người, tất cả đều dừng lại trước cực phẩm!
Nguyên Hạo nuốt nước bọt, cả kinh nói:
- Thế lực ngang nhau sao? Nguyên thạch của hai người gần vô hạn tới cực phẩm, lại không phải cực phẩm.
Đồng tử Bách Lý Công Cẩn đột nhiên co lại, hào quang tỏa ra, nhìn qua hai khối ngụy cực phẩm nguyên thạch, rốt cục thở dài, dùng ngữ điệu không thể tin nói:
- Tuy đều là ngụy cực phẩm, nhưng nguyên thạch của Vân Tiêu đại sư còn lớn hơn vài phần, hiển nhiên trong quá trình ngưng luyện nguyên khí bảo tồn hoàn hảo, xói mòn cực nhỏ. Mà Tân đại sư nguyên khí hao mòn cực nhiều, là Vân Tiêu đại sư thắng.