Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2460: Chương 2460: Mượn thể hàng lâm.




Chương 2460: Mượn thể hàng lâm.

Long Thiên Miểu sắc mặt trắng bệch, quát ầm lên:

Vi Thanh đại nhân, ngươi vẫn còn chờ cái gì? Hẳn mọi người ngây thơ cho rằng hắn sau khi giết ta, sẽ bỏ qua các ngươi?

Vi Thanh sắc mặt âm trầm bất định, cũng không biết “Lý Vân Tiêu” thân phận như thế nào, suy nghĩ thế nào, có ra tay với mình không.

Nếu “Lý Vân Tiêu” chỉ giết Long Thiên Miểu cùng Quỷ Vương, hắn cầu còn không được, dù sao hai người này lực lượng đã vượt qua tưởng tượng của hắn, tuy Long Thiên Miểu có quan hệ kết minh với hắn, nhưng đã không cách nào khống chế, hủy diệt mới tốt.

Vi Thanh nhìn qua Kỳ Thắng Phong đang quỳ trên đất, đi tới một bước, đánh ra một chiêu.

Bạc Vũ Kình kinh sợ nói:

Ngươi làm cái gì?

Hắn lập tức xuất kiếm, chém qua ngăn cản Vi Thanh.

Phanh!

Vi Thanh đánh bay kiếm của hắn. Đánh một ấn quyết vào đầu Kỳ Thắng Phong.

Phanh!

Ah1

Kỳ Thắng Phong há to mồm, kêu thảm một tiếng, máu chảy đầm đìa.

Sư phó!

Bạc Vũ Kình kinh hãi giận dữ, bay tới chém ra một kiếm.

Hừ!

Vi Thanh hừ lạnh một tiếng, năm ngón tay nắm lấy, không gian trì trệ, Bạc Vũ Kình bị chấn nhiếp.

Dừng tay!

Đột nhiên Kỳ Thắng Phong mở mắt ra, đôi mắt thanh tịnh, trầm giọng hét lớn một tiếng.

Bạc Vũ Kình cả kinh nói:

Sư phó ngươi khôi phục?

Kỳ Thắng Phong mặt sắc mặt ngưng trọng gật gật đầu, nhìn qua thân ảnh Lý Vân Tiêu, hai tay mười ngón bấu vào trong thịy, thần sắc cực độ phức tạp.

Vi Thanh nói:

Kỳ Thắng Phong đại nhân, ngươi dường như biết chút ít gì đó, Lý Vân Tiêu hiện là bị kẻ nào phụ thể?

Kỳ Thắng Phong nói:

Biết nhiều, đối với ngươi không có chỗ tốt gì.

Vi Thanh tức giận nói:

Đại nhân, ta kéo ngươi từ thần trí thác loạn trở về, ngươi báo đáp ta như thế nào?

Hừ!

Kỳ Thắng Phong khinh thường hừ lạnh một tiếng, sau đó mới nói:

Phụ thể tự nhiên là Ma Chủ đại nhân.”

Vi Thanh cau mày nói:

Là Ma Chủ Đế vài vạn năm trước bị mọi người vây công?

Kỳ Thắng Phong liếc hắn một cái, nói:

Xem ra ngươi cũng hiểu, nhưng mà lực lượng của Lý Vân Tiêu không phải của Đế đại nhân, mà là của người khác.

Cái gì?

Mọi người cả đều kinh.

Ở đây đều là cường giả đỉnh phong, hơi hiểu một ít bí mật của Thiên Võ Giới, năm đó trận chiến phong ma có lưu lại không ít tư liệu lẻ tẻ, người bình thường chưa hẳn biết rõ, nhưng đám người bọn họ biết không ít.

Vi Thanh càng sợ hãi nói:

Chẳng lẽ Ma Chủ cũng không phải là một người?

Sắc mặt Kỳ Thắng Phong biến thành cổ quái, nói:

Tình huống có chút phức tạp, tình huống cụ thể ta không biết quá nhiều. Nhưng mà đại nhân này vừa đi ra thì quá kinh thế hãi tục.

Bắc Quyến Cổn Nam đột nhiên sắc mặt trở nên trắng bệch, kinh hãi nói:

Chẳng lẽ là… Phổ!

Thân thể Kỳ Thắng Phong chấn động, xoay đầu lại, trong mắt bắn ra tinh quang, quát:

Ngươi là người phương nào? Vậy mà biết rõ Ma Chủ Phổ đại nhân!

Bắc Quyến Cổn Nam cực kỳ khó coi, trên gương mặt tuấn mỹ khó coi hơn cả quả cà, nói:

Không có khả năng, không có khả năng… , Ma Chủ Phổ chính là…

Hừ trong thiên hạ không có gì không có khả năng.

Kỳ Thắng Phong lạnh giọng nói:

Đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, chấn diệu cổ kim toàn bộ vô địch, làm sao dễ dàng chết được?

Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt bắn ra tinh quang, nói:

Chỉ là không nghĩ tới, không thể ngờ rằng… Trên người Lý Vân Tiêu có hai chủng truyền thừa của Đế đại nhân và Phổ đại nhân.

Vi Thanh khó coi nói:

Dùng hiểu biết của ngươi về Ma Chủ Phổ, là thiện hay ác, có thể ra tay đối pho chúng ta không?

Đây mới là nguyên nhân mấu chốt hắn cứu Kỳ Thắng Phong tỉnh lại, nếuMa Chủ Phổ không công kích mọi người, hắn cũng không muốn trêu chọc đại địch như vậy, hơn nữa có thể bỏ qua Long Thiên Miểu.

Kỳ Thắng Phong cười lạnh nói:

Hừ hừ, thiên hạ này làm gì có phân thiện ác? Trong cơ thể Lý Vân Tiêu chỉ có một đoạn lực lượng và ý thức vô nghĩa của Phổ đại nhân mà thôi, chúng ta há có thể tự tiện phỏng đoán.

Bắc Quyến Cổn Nam đột nhiên cả kinh nói:

Ta hiểu Ma Chủ Phổ là mượn thân thể Lý Vân Tiêu hàng lâm, ta cũng cảm nhận ma khí trong người Lý Vân Tiêu càng ngày càng nặng, dường như có lực lượng không ngừng truyền tống xuống, nhất định phải ngăn cản chuyện này, nếu không cả Thiên Võ Giới đều xong đời.

Vi Thanh trầm giọng nói:

Mượn thể hàng lâm? Ý là Lý Vân Tiêu vào lúc này chỉ là một phần nhỏ thân thể của Ma Chủ Phổ?

Bắc Quyến Cổn Nam biến sắc, nói:

Việc này quan hệ quá nhiều, ta cũng không dám xác định, hiện tại làm sao đi tìm chân thân?

Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:

Hiện tại tìm chân thân cũng quá muộn rồi, nghĩ biện pháp phong ấn ý chí Phổ trong thân thể Lý Vân Tiêu mới là chính đồ. Nếu không Long Thiên Miểu vừa chết, chúng ta sợ rằng khó tránh một kiếp.

Vi Thanh cắn răng nói:

Đã như vầy, mọi người lại liên thủ, không chỉ vì tính mạng cua mình, cũng vì an nguy của Thiên Võ Giới1

Toàn thân Kỳ Thắng Phong run lên, dường như cực kỳ kiêng kị, nghĩ một hồi rồi gật đầu.

Diêu Kim Lương lạnh giọng nói:

Nhân vật đáng sợ như thế, chém giết triệt để là được, không cần phong ấn.

Giết? Ha ha, thật sự là người không biết không sợ.

Kỳ Thắng Phong cười mỉa mai.

Diêu Kim Lương sắc mặt trầm xuống, khẽ nói:

Mặc dù không thể đánh chết bản thể hắn, ít nhất cũng phải giết Lý Vân Tiêu, như vậy hắn không thể mượn thể hàng lâm.

Huyền Hoa biến sắc, tức giận nói:

Nếu ngươi làm hắn bị thương, ta sẽ tiễn ngươi đi gặp lão của của ngươi.

Huyền Hoa ta sẽ giết kẻ đó đầu tiên.

Diêu Kim Lương cuồng nộ, nghĩ tới chính mình là yêu thú, hắn giận dữ muốn đi liều mạng.

Vi Thanh lạnh lùng nói:

Đừng cãi, cho dù là hay là phong ấn, ít nhất phải áp chế hắn mới được, Long Thiên Miểu sắp không được, ra tay đi.

Quyết định xong, hắn cũng nghiêm túc, bóng người lóe lên bay lên cao, giang sơn như họa hiện ra, nói:

Long Đại tiên sinh đừng hoảng hốt, ta đến giúp ngươi.

Hừ!

Long Thiên Miểu mặc dù bất mãn với chuyện hắn kéo dài thời gian, hừ một tiếng, nhưng nội tâm rốt cục thở ra một hơi.

Diêu Kim Lương ném quỷ lăng tới, cũng chém ra.

Đám người còn lại không ngừng ra tay, bay lên trời cao, nhưng không dám tới quá gần Lý Vân Tiêu, mà là công kích từ xa.

Sắc mặt “Lý Vân Tiêu” trầm xuống, lạnh giọng nói:

Cũng được, giảm bớt công phu ta giết một hồi, chúng sinh đều là con sâu cái kiến, một đám cọng rơm cái rác, có tư cách gì nắm giữ vận mệnh của mình.

Hai tay của hắn bấm niệm pháp quyết, lập tức hóa ra ba đầu sáu tay, lăng không bay múa.

Phù văn đầy trời xuất hiện, phù văn hai màu vàng và đen hiện ra, đan vào cùng một chỗ, chợt lóe lên rồi biến mất.

Lập tức một đạo ánh sáng khuếch tán trên không trung, bao phủ tất cả mọi người vào trong, giống như một đạo thiên mạc bao phủ các nơi.

Phàm là chư tương, đều là vô căn cứ. Chư tương bất tương, tức gặp Như Lai.

“Lý Vân Tiêu” trầm giọng ngâm nga, sáu tay lăng không một trảo, lập tức thiên mạc lượn vòng, ma nguyên chi lực khủng bố hiện ra, chân ma pháp tướng màu vàng lăng không hiện ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.