Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1492: Chương 1492: Ngân Lũ Cổ Tê. (2)




Chương 1491: Ngân Lũ Cổ Tê. (2)

Mà khiến hắn có chút giật mình chính là viên thuốc mà Vũ Trác cho hắn hiệu quả rất tốt, tăng thêm bản thân xuất ra hết các loại thiên tài địa bảo, giờ thương thế trên người đã tốt hơn phân nửa, hơn nữa trước kia bị Thiên Tư cưỡng ép thể hồ quán đính, cảnh giới hiện giờ cũng đã nhảy lên tới cửu tinh đỉnh phong, khoảng cách Võ Đế cũng chỉ có một bước ngắn.

Nếu giờ phút này có thể bước vào đến Cửu Thiên cảnh thì Lý Vân Tiêu ngược lại có thể nghĩ biện pháp vào thời khắc mấu chốt âm thầm đánh lén một chút, trợ Khương Sở Nhiên đánh bại Thiên Tư.

Ý niệm tới đây, hắn lúc này tĩnh hạ tâm lai, lấy ra tất cả tài nguyên, bắt đầu trùng kích Cửu Thiên Võ Đế chi cảnh.

Chỗ không xa, thần sắc Thiên Tư hơi động, chiến thương Duệ Quang của hắn không gì không phá, ẩn chứa lực xuyên phá rất mạnh, lại một cái tiểu cầu cổ quái của đối phương vây khốn, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

“Phanh”

Khương Sở Nhiên lần nữa vỗ một chưởng lên Cú Mang, ánh sáng màu xanh tách ra, trực tiếp chấn bay chiến thương, Thiên Tư bị cự lực trùng kích liền lùi lại mấy bước.

Tê Giác Cú Mang nắm ở trong tay i Khương Sở Nhiên, trong sương trắng bốn phía tựa hồ có đầu thú ẩn hiện, diễn biến ra một mảnh dị tượng, truyền đến một loại khí tức hung bạo thuộc về Man Hoang, phảng phất như mộng hồi Thái Cổ, lúc mà đám hung thú tuyệt đại kia vẫn còn sống vậy

Thiên Tư động dung nói:

Sừng Ngân Lũ Cổ Tê?

Sau lưng Cú Mang Khương Sở Nhiên cầm trong tay, dần dần hiện ra hư ảnh hung thú Thượng Cổ, ánh mắt lăng lệ nhìn chằm chằm vào phía trước.

Mà Cú Mang ở trong sương trắng cũng dần dần bỏ niêm phong, biến thành một thanh ngân nhận cong cong, phun ra nuốt vào hàn mang.

Thần sắc Thiên Tư trở nên ngưng trọng, Ngân Lũ Cổ Tê ở trong đông đảo Chân Linh thời Thượng Cổ cũng coi như là tồn tại được xếp vào thượng đẳng. Hơn nữa nó khác với Chân Linh khác chính là toàn bộ lực lượng của Ngân Lũ Cổ Tê cơ hồ đều hội tụ trên cái Ngân Giác kia.

Tuy rằng trải qua ngàn năm lưu chuyển, tăng thêm nhân công chế tạo, khiến lực lượng trong đó hao tổn thật lớn, nhưng vẫn cực kỳ hung hãn.

Hừ, trừ phi là Chân Linh tái hiện nhân gian, nếu không không ai cứu được ngươi đâu.

Thiên Tư thần sắc nghiêm nghị, một tay giơ chiến thương lên cao, nguyên một đám Ma Ha cổ văn kia tản mát ra lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, chỉ một thức đã khiến cây trụ trong đại điện không chịu nổi trọng áp, bắt đầu biến hình vặn vẹo.

Lý Vân Tiêu cố gắng tĩnh tâm điều tức, căn bản không cách nào nhập định dưới loại khí trận này, hoảng sợ mở hai mắt ra, chỉ thấy cây trụ lớn bên canh hắn cũng cong xuống, ánh mắt xuyên thấu cây cột nhìn lại, trên chiến thương màu vàng trong tay Thiên Tư không chỉ thoáng hiện Ma Ha cổ văn, mà còn có đồ án dị tượng không ngừng biến hóa, tựa hồ như đang diễn hóa một đoạn câu chuyện

Khương Sở Nhiên biến sắc, kiếm quyết nơi tay trải điểm qua, trong chốc lát khí thế hung ác trùng thiên, ngân quang bắn ra bốn phía, đầy trời đều là ngân nhận chi ảnh, cùng kim quang của chiến thương kia xa xa tương đối, khiến cả đại điện phân thành thế giới kim ngân phân biệt rõ ràng.

Hôm nay, ta liền muốn chém thiên liệt địa rồi

Thiên Tư ánh mắt lạnh như băng, cả người hóa ra vô số hư ảnh, đúng là tuyệt kỹ thân hóa ngàn vạn của Mộ Dung Trúc, hắn bắt lấy chiến thương xông tới, không có bất kỳ chiêu thức nào cả, trực tiếp lâm không chém xuống

Đã đến trình độ như bọn hắn, đều đã tận chưởng quy tắc Mộ Dung Trú, bất luận chiêu thức gì cũng đều đã là dư thừa rồi.

“Rống”

Ngân Lũ Cổ Tê sau lưng Khương Sở Nhiên đột nhiên hét lớn một tiếng, Ngân Giác trên hư ảnh kia tản mát ra hung quang ngập trời, ngân nhận đầy trời nhao nhao hội tụ xuống, đều nhảy vào trong Cú Mang, lâm không chém ra

“Oanh”

Hai cổ lực lượng vô cùng chém cùng một chỗ, tất cả hào quang đều vỡ vụn, kim ngân song sắc giao hội thôn phệ, toàn bộ đại điện bắt đầu xuất hiện khe hở cực lớn, mấy cây trụ chống trời ở gần hai người đều ầm ầm sụp đổ

Duệ Quang chiến kích cùng Tê Giác Cú Mang đè ép lẫn nhau, kim quang ngân mang từng đạo bắn ra, mỗi một đạo đều cực kỳ cường đại, khiến cả đại điện đều bị xuyên qua trăm ngàn lộ, đại địa càng rạn nứt ra như quy vân, phảng phất như tận thế đến vậy.

Sắc mặt Khương Sở Nhiên tái nhợt, nhưng trong mắt lại lộ ra một tia điên cuồng, chiến ý càng ngày càng mạnh, cuồng tiếu nói:

Ha ha, thoải mái, thực thoải mái.

Bao nhiêu năm rồi, chưa bao giờ có thể phóng thích toàn lực như hôm nay, có thể đánh một trận không kiêng nể gì cả.

Thần sắc Thiên Tư phát lạnh, lạnh giọng nói:

Dù quyết đấu có thoải mái thế nào, cũng sẽ có lúc giới hạn, nếu đã thoải mái xong, vậy thì chết cũng không còn gì đáng tiếc nữa rồi.

“Loong coong”

Trên chiến thương đột nhiên truyền đến thanh âm kim loại thanh thúy, chiến thương đột nhiên hóa ra từng đạo kim ảnh, như phân thân kết xuất ra trước mặt Thiên Tư một cái khí trận cổ quái .

Thiên Tư lãnh đạm nói:

Kim qua lưu ảnh, bát vân kiến nhật

Khí trận kia nhộn nhạo ra, trực tiếp ép tới trên người Khương Sở Nhiên.

Khương Sở Nhiên đột nhiên cả kinh, Cú Mang hóa ra vạn đạo ngân quang, đột nhiên chấn khai Duệ Quang, cổ tê cự ảnh sau lưng nhảy vào trong ngân nhận, chém tới khí nhận.

“Phanh”

Khí trận do Duệ Quang phân thân biến thành đột nhiên tản ra, hóa thành vạn đạo kim quang bắn khắp bốn phía, khiến cả đại điện đều bị đánh thành phế tích, trong đó một đạo kim quang đúng là phóng tới chỗ Lý Vân Tiêu, nháy mắt đã tới.

Lý Vân Tiêu trong lòng kinh hãi, khi kim mang kia phóng tới đã xỏ xuyên qua hai cây đại trụ chống trời, nhưng uy thế vẫn không giảm, lại trực tiếp xuyên qua cây trụ chắn trước người hắn, bắn nhanh đến.

Tuy rằng chỉ là dư âm còn lại, nhưng cũng không phải hắn có thể ngăn lại, hơn nữa trong kim mang kia còn ẩn chứa quy tắc chi ý vô tận, khóa cứng tất cả khả năng đào tẩu.

Trong mắt hắn lóe lên hàn mang rồi biến mất, một cổ lực lượng yêu dị từ trong hai đồng tử bắn ra, nói khẽ:

Đồng Thuật — Táng Nhật

Cảnh tượng bốn phía hơi đổi, đạo kim mang lăng lệ ác liệt kia dần trở nên ảm đạm, vậy mà dần dần biến mất trước người hắn.

Thay trời đổi đất, thay đổi thời không

“Ân”

Lý Vân Tiêu hừ nặng một tiếng, một ngụm nhiệt huyết xông lên cổ họng, bị hắn đè ép xuống. Cưỡng ép tăng lên Nguyệt Đồng chi lực, tiến hành thay trời đổi đất, trực tiếp khiến kim quang kia biến mất trong hiện thực, nhưng cũng bị cắn trả, chấn thương nội phủ hắn.

Mà vào lúc này, tâm thần hắn đại chấn, vội nhắm hai mắt lại, hai cánh tay trực tiếp che con mắt, một cổ khí tức kinh khủng bỗng phát ra từ sâu trong linh hồn.

Cổ khí tức này hắn cũng không xa lạ gì, đúng là Nguyệt Đồng đã ngủ say từ lâu kia, tựa hồ muốn thức tỉnh.

Yêu Long cũng đột nhiên giật mình, cảm giác lạnh lẽo nổi lên trong lòng:

Lý Vân Tiêu, cổ lực lượng này. . . , ngươi có thể áp chế được sao?

Lý Vân Tiêu khổ sở nói:

Dù thiêu đốt hồn phách chi lực cũng phải đè xuống, nếu không ta và ngươi đều sẽ bị nó xóa đi mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.