Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3196: Chương 3196: Nghi hoặc 1




Linh Mục Địch phớt lờ Bối Kinh Hoằng châm chọc, nghiêm túc nói:

Ta không nghĩ vậy, ta rất lạc quan cho lần trải qua ma kiếp này. Hiện tại quy tắc thập phương trở về thiên địa sẽ có nhiều cường giả sinh ra, số lượng tạo hóa cảnh chắc chắn tăng lên trên năm người cộng thêm Lý Vân Tiêu nắm giữ Giới Thần Bi, ta cảm thấy hắn sẽ trùng kích được bách kiếp giới vương cảnh.

Dù hắn có thể trùng kích đến giới vương thì có ích gì?

Bối Kinh Hoằng châm chọc:

Ngày xưa có bốn vị đại nhân giới vương cảnh, cuối cùng nếu không phải ma chủ đột nhiên phân liệt thành hai người thì chưa biết kết quả cuộc chiến sẽ như thế nào!

Linh Mục Địch nói:

Ngươi đừng quên ma chủ làm được ma chủ là do ma quân luyện hóa sáu ma bịnh thực lực đến giới vương cảnh mới làm ma chủ. Nhưng sáu ma binh bị trói buộc trong Thiên Vũ giới mười vạn năm. Tức là trong ma giới hiện tại dù xuất hiện ma quân giới vương cảnh cũng không thể trở thành ma chủ. Lý Vân Tiêu thì có thiên thánh khí Giới Thần Bi của bản giới, chỉ cần có thể trùng kích đến giới vương cảnh là sẽ áp chế được hết thảy ma đầu!

Bối Kinh Hoằng nghe vậy tuy rằng cảm thấy có một chút không đúng nhưng không tiện phản bác.

Bối Kinh Hoằng mỉa mai:

Đó chỉ là suy nghĩ của riêng ngươi, đầu tiên tiểu tử này phải thật sự đến giới vương cảnh đã. Dù Giới Thần Bi chọn hắn thì khó khăn sẽ không thấp hơn ngươi và ta trùng kích cảnh này.

Linh Mục Địch nói:

Con người làm được tất cả, việc đến hiện giờ suy nghĩ nhiều cũng chẳng được gì. Nếu không qua khỏi kiếp nạ này thì mọi người và Thiên Vũ giới tiêu đời.

Bối Kinh Hoằng lặng thinh:

Không biết bây giờ Diệp Kình Vũ đang nghĩ gì. Trong tay hắn nắm giữ lực lượng có lẽ thuộc hàng đệ nhất đương thời, nếu hắn chịu giúp Lý Vân Tiêu sẽ có phần thắng. Nếu Diệp Kình Vũ cũng có suy tính riêng thì việc khó giải quyết.

Ừm! Nên ta cho rằng trước khi Lý Vân Tiêu có năng lực tự bảo vệ mình thì tạm thời đừng gặp hắn thì tốt hơn.

Linh Mục Địch nhìn Lý Vân Tiêu:

Nếu ngươi chết, Giới Thần Bi lại chọn ra một vị chủ nhân không biết có kịp thời gian không.

Lý Vân Tiêu cực kỳ khó chịu, bất bình giận dữ nói:

Mợ nó, còn tưởng rằng đại nhân quan tâm mạng sống của tại hạ, thì ra đại nhân lo chủ Giới Thần Bi!

Linh Mục Địch thản nhiên nói:

Ha ha ha, ngươi là chủ Giới Thần Bi, hai cái này có gì khác nhau sao?

Lý Vân Tiêu chỉ cười khổ lắc đầu không đáp:

Bây giờ ta chỉ mong nhanh chóng nâng cao lực lượng của mình.

Lý Vân Tiêu cứ nghĩ hư cực là cực hạn của giới này, thân thể hắn đã đến cảnh giới dung thông tương đương với chưởng thiên thần cảnh, cách đỉnh cao chỉ có một bước.

Bây giờ Lý Vân Tiêu mới biết đường thần đạo vừa đến giữa sườn núi hay thậm chí mới tới chân núi, khiến hắn thấy thất bại và nôn nóng.

Linh Mục Địch nói:

Ngươi đừng gấp. Bây giờ ngươi được Tử Kim Lôi Kiếp đan của Nhất Phàm đại sư, rèn luyện thân xác lôi hậu thiên của mình, cộng với Bắc Quảng Thiên Pháp đan chắc chắn sẽ có thể bước vào chưởng thiên cảnh. Vậy thì tu vi của ngươi sẽ đuổi kịp độ mạnh cơ thể, trong chưởng thiên cảnh hầu như vô địch.

Lý Vân Tiêu nhíu mày hỏi:

Ta chưa từng lo lắng về chưởng thiên cảnh, hư cực và tạo hóa thì sao?

Thật ra chỉ cần Tử Kim Lôi Kiếp đan là Lý Vân Tiêu có nắm chắc xông vào chưởng thiên cảnh, Bắc Quảng Thiên Pháp đan thì để dự bị, đề phòng bất trắc.

Muốan tùn kích hư cực nhất định phải trở lại thành Viêm Vũ, lĩnh ngộ trong quy tắc thập phương mới làm ít mà tiến bộ nhiều. Nếu không sẽ hao phí thời gian rất dài, ngươi chờ được nhưng ta không muốn đợi.

Linh Mục Địch nói:

Chờ ra khỏi Vĩnh Sinh chi giới ngươi liền trở về thành Viêm Vũ bế quan, tốt nhất là tu luyện đến hư cực thần cản rồi mới đi ra.

Mắt Lý Vân Tiêu hấp háy tia sáng:

Hư cực sao . . .

Xông vào chưởng thiên cảnh là chuyện ván đã đóng thuyền, bây giờ Lý Vân Tiêu có mấy viên thần đan trong người, thêm vào ưu thế thành Viêm Vũ, hắn tràn đầy tự tin việc trùng kích hư cực thần cảnh.

Về tạo hóa cảnh thì trong lòng Lý Vân Tiêu có một chút kỳ vọng. Ngày xưa Ma Kha cổ thần quyết bị giới lực nổ nát gần với bốn thiên nhất: Đại giới, đại diễn, thái dương, thái sơ hiện giờ đều ở trong tay hắn, có điều Lý Vân Tiêu chưa hiểu rõ hết.

Nếu cho Lý Vân Tiêu thời gian dung hợp quán thông bốn thiên thần quyết thì không chỉ có hy vọng trùng kích tạo hóa cảnh, thậm chí có hy vọng bách kiếp giới vương cảnh.

Linh Mục Địch tiếp tục bảo:

Hiện tại ngươi tu luyện thể thuật là quang minh lưu ly thân của Hiểu Phong Tàn. Thể thuật này có thể thẳng đến pháp thân cảnh, ngươi cứ tiếp tục luyện nó là được. Khi tu vi và thân thể cùng đến tạo hóa cảnh thì xác suất trùng kích bách kiếp giới vương sẽ tăng lớn.

Lý Vân Tiêu lòng máy động hỏi:

Hiểu Phong Tàn đại nhân ngày xưa đã hết thật rồi sao?

Linh Mục Địch, Bối Kinh Hoằng ngạc nhiên:

A?

Linh Mục Địch nói:

Sao ngươi hỏi vậy? Tất nhiên đã chết.

Lý Vân Tiêu vẫn tỏ vẻ nghi ngờ:

Đại nhân khẳng định?

Linh Mục Địch bật cười hỏi:

Có phải ngươi nhìn thấy vương giả ba vực đông, tây, bắc chúng ta còn tồn tại nên cho rằng Hiểu Phong Tàn cũng sống?

Lý Vân Tiêu nói:

Có phần như vậy nhưng không hoàn toàn. Cộng thêm nếu Hiểu Phong Tàn đại nhân là pháp thân tạo hóa cảnh thì xác suất sống sót nên lớn hơn. Nếu Hiểu Phong Tàn chết thật thì thân thể cũng bất hủ, nó đã đi đâu?

Linh Mục Địch ngây ra, trầm ngâm nói:

Hiểu Phong Tàn thật sự đã chết, chuyện này không giả được. Ngày xưa ta chính mắt nhìn thấy hắn bị ma chủ đập chết, sự sống mất hết. Dù là Thiên Vận Tạo Hóa đan, Thái Nhát huyền khí cũng tuyệt đối không thể chữa sống Hiểu Phong Tàn. Nên biết y dược không chữa được bệnh chết, nếu chết thật thì trừ phi là cách hồn tu như Đại Diễn thần quyết là có cơ duyên nhất định chuyển thế trọng sinh, nếu không thì hết cách xoay chuyển. Ngươi nói thân thể của Hiểu Phong Tàn đi đâu thì . . . Ta cũng không biết. Ngày xưa hỗn loạn như vậy ai mà để ý cơ thể Hiểu Phong Tàn ở đâu?

Lý Vân Tiêu nhíu chặt mày, dường như gặp phải khó khăn lớn lao gì.

Linh Mục Địch khó hiểu hỏi:

Là chuyện gì khiến ngươi có ý nghĩ này?

Lý Vân Tiêu lên tiếng:

Đại nhân có biết người này không?

Lý Vân Tiêu búng tay một cái, một huỳnh quang bắn ra chậm rãi giãn ra trước mặt Linh Mục Địch biến thành màn nước, bên trong hiện ra cảnh tượng.

Cảnh tượng đó như thị giác của một người, cẩn thận đi trong sơn động, trước mắt dần rộng mở, ánh sáng nhạt chiếu ra, tia sáng ngày càng mạnh.

Sau đó hiện ra cảnh tượng trong hang, bốn vách tường và trên nóc khảm đầy hạt châu tỏa sáng, có ngàn vạn viên, toàn là Đông hải Nguyệt Minh châu.

Chính giữa hang động có một bóng đen ngồi xếp bằng.

Chủ nhân thị giác khẽ run, hoảng sợ hỏi:

Ngươi là ai?

Bóng đen không trả lời, nhìn bộ dạng lộn xộn, lôi thôi nhếch nhác.

Chủ nhân thị giác bình tĩnh lại, cảnh tượng trước mắt dần rõ ràng lên. Hình dạng bóng đen dần rõ ra, mày rậm mắt to, mặt lớn ngay thẳng, ngũ quan rõ ràng nhưng bùn kết khối đầy trên gương mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.