Những người còn lại lộ ra thần sắc vui mừng, có chút người lần đầu tiên tới lang hoàn thiên, bọn họ vô cùng tò mò với nơi này.
Chúng ta không vào xem sao?
Một gã nam tử trẻ tuổi nhịn không được lòng hiếu kỳ, dùng thần thức dò xét nơi xa xa, lại bị lực lượng ngăn cản không nhìn được cái gì khác.
Ha ha, xem? Nhìn bộ dáng nghèo kiết xác của ngươi kìa, có hai vị đại nhân ở đây, Ngọc Thư các lập tức sẽ là vật trong tay chúng ta, đến lúc đó muốn xem thế nào còn không phải do chúng ta hay sao? Thật không rõ trí thông minh của ngươi như vậy làm sao làm được chức thành chủ.
Nam tử trẻ tuổi bị một người bên cạnh mỉa mai, người nọ hai tay ôm kiếm trong ngực, trên mặt bôi một tầng phấn lót trắng nõn, mang theo yêu khí, quái thanh quái khí nói ra.
Vi Vô Nhai nhàn nhạt nói ra:
Lý Dật nói rất đúng, Thanh Vân đừng vội, Ngọc Thư các bao hàm toàn diện, bên trong có các loại kinh thư bí kíp, việc cấp bách chính là thu phục nó.
Nam tử trẻ tuổi chính là thành chủ thành Hồng Nguyệt La Thanh Vân, nghe xong từ chối cho ý kiến, chỉ nói:
Ngọc Thư các tương truyền sừng sững vạn năm, chưa từng nghe qua có người nào lấy nó đi, vài vạn năm qua có vô số cường giả tới nơi này, đều không dưới đại nhân, vì sao đại nhân có tự tin như vậy?
Lý Dật lúc này vượt lên trước quát mắng:
La Thanh Vân, ngươi thật sự là làm càn! Hai vị đại nhân đã có tin tưởng như thế. tự nhiên là nắm chắc thật lớn, sao tới phiên ngươi suy nghĩ lung tung.
La Thanh Vân khinh miệt nhìn qua hắn, không chút che dấu thần thái châm chọc, nói:
Nghi vấn chẳng lẽ không phải rất bình thường sao? Nếu không có nắm chắc thật lớn, theo ta thấy chúng ta nên đi vào tìm cơ duyên trước, sau đó lại nghĩ biện pháp thu phục lầu các nơi, để tránh công dã tràn, giỏ trúc múc nước.
Lý Dật cười lạnh nói:
Vài vạn năm qua có mấy người anh minh thần võ như đại nhân chứ, ngươi thật sự nghĩ nhiều.
La Thanh Vân bị châm chọc thì tức giận, chỉ vào Lý Dật quát:
Thè lưỡi liễm cứt, cút!
Ngươi…
Lý Dật giận dữ, cảm xúc bạo phát, rút kiếm trong tay muốn chém tới.
Vi Vô Nhai nhíu mày quát một tiếng, nói:
Đều dừng tay!
Lập tức uy áp tràn ra chấn nhiếp Lý Dật, làm cho hắn không cách nào nhúc nhích.
Lý Dật giãy dụa vài cái, tức giận nói:
Đại nhân, người này lòng mang nhị tâm, đáng tru.
Vi Thanh xoay người lại, lạnh lùng nhìn qua hai người, nói:
Cả ngày tranh giành lăn tăn cái gì, một thành Hồng Nguyệt đang tốt giao cho các ngươi, càng ngày càng không thành bộ dáng!
Lý Dật khẽ nói:
Nếu không có chỗ kéo chân sau của ta, thành Hồng Nguyệt đã sớm phát triển bừng bừng, sẽ khôi phục bộ dáng năm đó.
Vi Thanh nói:
Chờ chuyến đi lang hoàn thiên chấm dứt, ta có thể cân nhắc mang thành Hồng Nguyệt giao cho một mình ngươi quản lý, nhưng nếu ngươi làm không được hiệu quả ta muốn, ta cũng không tha cho ngươi.
Lý Dật nghe xong, vừa mừng vừa sợ, vội nói:
Đa tạ đại nhân! Với tài năng của ta, khống chế thành Hồng Nguyệt là dư xài.
La Thanh Vân khẽ chau mày, nhưng hắn cũng không biểu lộ quá nhiều..
Phía sau có hai tên nam tử, bộ dáng kinh hãi, cúi đầu trao đổi với nhau.
Vi Thanh nhìn qua La Thanh Vân, nói:
Ta biết rõ ý chí của ngươi không phải như vậy. Ngọc Thư các đúng là thần bí khó lường, nhưng trong ghi chép của Thánh Vực, năm đó tàng kinh các của các đại phái bị cưỡng ép dời vào lang hoàn thiên, trong đó giảng giải thập phần kỹ càng, ta có sáu phần nắm chắc chiếm được nơi đây.
Sáu thành…
La Thanh Vân trầm ngâm một chút, cũng không lên tiếng.
Sáu thành nắm chắc đã cực cao, hơn nữa là một vốn bốn lời, mặc dù không thu được cũng chẳng mất cái gì.
Vi Vô Nhai nói:
Nhưng mà theo ta quan sát, lang hoàn thiên này có thể là nơi đong quân của một môn phái, trong đó bố trí phi thường không đơn giản. Nhưng bất kể như thế nào, đã qua nhiều năm như vậy, vật ấy đã thành vô chủ, tất nhiên người có đức sẽ được.
Hắn giơ một tay lên, mấy đạo quang mang bắn ra, bay cách Ngọc Thư các ngàn trượng sau đó hóa thành cây cờ lớn.
Cờ xí đón gió biến lớn, chúng bay phất phơ.
Rất nhanh, mỗi mặt cờ xí có đồ án khác nhau, nhưng đều là chim thú rất sống động, đón gió mạnh quay cuồng, giống như có thật thể phụ thể vào chúng.
Vi Vô Nhai nói:
Đây cũng là thập hung kỳ căn cứ vào ghi chép luyện chế ra, dùng trận này áp chế Ngọc Thư các, đây là biện pháp các vị tiền bối nghiên cứu ra, một khi thi triển ra sẽ không có vấn đề. Nhưng vì mục đích an toàn, căn cứ an bài lúc trước, mỗi người các ngươi phụ trách một mặt cờ xí, phòng khi có biến.
Vâng!
Người sau lưng lúc này tản ra, chạy tới bên cạnh cờ xí, cầm lấy một cây.
Trong tràng chỉ còn lại Vi Vô Nhai phụ tử, La Thanh Vân, Lý Dật, còn có Nam Phong Tuyền.
Nam Phong Tuyền vẫn không nói gì, lẳng lặng đứng ở bên cạnh, mặc một bộ máu màu xanh da trời, không nói cái gì.
La Thanh Vân nói:
Không cần chờ người bên trong đi ra hay sao?
Vi Thanh hừ lạnh nói:
Có nhiều thời gian như thế sao? Thời điểm trấn áp Ngọc Thư các, bọn họ cảm thấy không khỏe sẽ đi ra thôi.
La Thanh Vân lập tức không nói, cũng lẳng lặng nhìn qua.
Lý Dật nhìn quanh một hồi, nói:
Thần Khống Võ Đế vì sao còn chưa tới, chẳng lẽ hắn lạc đường? Lang hoàn thiên này rất lớn, không bằng… Chúng ta động thủ trước?
Vi Thanh nhàn nhạt nói ra:
Đợi hắn đến, nắm chắc càng lớn. Táng Vân Thú có thể cảm giác khí tức của chúng ta, không có khả năng lạc đường, có lẽ trên đường đi gặp chuyện gì đó cũng không chừng.
Đột nhiên từ xa có hai đạo quang mang bay tới, đó là hai võ giảm khí tức rất mạnh.
Nhìn thấy trận thế trước mặt thì ngạc nhiên, lại nhìn qua Ngọc Thư các.
Một nam tử cao gầy nói:
Xin hỏi chư vị, làm cái gì vậy?
Thực lực hai nam tử này rất mạnh, nhưng ánh mắt nhìn qua đám người Vi Vô Nhai thì hít khí lạnh, nội tâm khiếp sợ không thôi.
Đột nhiên thân thể nam tử run lên, hoảng sợ nói:
Ngươi, ngài là Vi Thanh đại nhân!
Tên nam tử còn lại cũng kịp phản ứng, chỉ cảm thấy người trước mặt phi thường nhìn quen mắt, trong thời gian ngắn không nhớ được, được người kia nhắc nhở thì đầu óc thanh tỉnh, người trước mặt chính là Thánh Vực chấp chính tư Vi Thanh!
Bái kiến Vi Thanh đại nhân!
Hai người cùng cung kính bái kiến.
Thì ra là Hạng gia Hạng Lương và Mễ Thành, đã lâu không gặp, thật sự hoài niệm.
Vi Thanh một câu nói toạc thân phận hai người, nhưng mà thần sắc của hắn lạnh nhạt không giống hoài niệm gì đó.
Hai người cũng biết là lời khách sáo, vội vàng nói:
Chúng ta cũng thế, Vi Thanh đại nhân phong thái như trước.
Tinh quang trong mắt Vi Thanh chớp động, giống như nhớ lại nói:
Sau trận chiến Thiên Địa Phong Vân Bảng năm đó, nhị vị liền mai danh ẩn tích, nghĩ chắc là bế quan khổ tu. Hôm nay tái hiện đại lục, thực lực quả nhiên phi phàm.
Hai người vội vàng khiêm tốn, nói:
Đại nhân nói đùa, chê cười chúng ta rồi.