Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2573: Chương 2573: Người. (2)




Chương 2583: Người. (2)

Lý Vân Tiêu nói:

Ngươi muốn cùng ta trị liệu không?

Hắc Bào nam tử nói:

Ha hả, đại nhân nói đùa rồi. Bản thân Đại nhân chính là Cửu Giai Đại thuật luyện sư, ta há có thể khoe khoang. Ta chỉ muốn nói, hai vị không có quan hệ gì tới Viên Cao Hàn mà nói, mong bán ta một cái nhân tình, không nên giao du với kẻ xấu. Nếu có quan hệ, Viên Cao Hàn cho hai vị chỗ tốt gì, ta đồng dạng cho gấp đôi.

Thiên Tinh Tử hừ nói:

Chỉ bằng một câu nói của ngươi liền muốn chúng ta thối lui, không cảm thấy mình rất ngây thơ sao?

Tuy hắn nói ương ngạnh, nhưng đã cảm thấy chuyện nghiêm trọng. Đối phương có thể nhận ra bọn họ, đồng thời còn có thể nói toạc ra thân phận của Lý Vân Tiêu, dưới tình huống như vậy còn có thể khí định thần nhàn, đồng thời để cho hai người mình thối lui, có thể thấy được vũng nước đục này thực sự rất sâu, hắn cũng không muốn không rõ ràng liền chọc đại phiền toái.

Trong tay Hắc Bào nhân lóe lên quang mang, một đạo quang mang phi bắn ra.

Thiên Tinh Tử đưa tay chộp một cái, một lệnh bài đen kịt như sắt rơi vào trong tay, trước sau không có bất kỳ hoa văn, đồng thời cũng không trơn truột, trên mặt còn lõm một chút, thật giống như một khối gang, nhưng trọng lượng vô cùng nặng.

Trong mắt Thiên Tinh Tử xẹt qua một tia hồ nghi, nhưng trong nháy mắt liền bắn ra hàn quang lạnh thấu xương, chỉ cảm thấy khối gang kia truyền đến trận trận hàn ý, cả kinh nói:

Ngươi là người Thánh Vực Ám Ty!

Hắc Bào nam tử nói:

Chính phải. Ám Ty hành sự chưa bao giờ sẽ tự chủ trương, chắc chắn phía trên có mệnh lệnh. Hiện tại hai vị đại nhân đã biết rõ việc này phiền toái chưa.

Trong lòng Thiên Tinh Tử kinh hãi không ngớt, có thể điều phối Ám Ty xuất thủ, cũng chỉ có năm vị chấp chính Thánh Vực.

Là ý của vị đại nhân nào?

Hắc Bào nam tử nói:

Xin lỗi, thứ cho ta không thể trả lời.

Thiên Tinh Tử cười lạnh nói:

Việc nội bộ Thánh Vực các ngươi ta không có hứng thú nhúng tay, nhưng các hạ đừng quên sư phụ của Viên Cao Hàn đại nhân.

Bên trong Hắc Bào, giống như lỗ đen thôn phệ tất cả quang mang, khiến người không cách nào nhìn thấy chân nhân.

Ta biết, nhưng ta chỉ là phụng mệnh hành sự, ngoài ra không có quan hệ gì tới ta.

Hắc Bào nam tử thu hồi lệnh bài nói:

Hiện tại nhị vị nên quyết định đi.

Thiên Tinh Tử do dự không ngớt, hắn vạn phần không muốn rơi vào, nhưng lại bất tiện đơn độc tỏ thái độ, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu thở hắt ra, để cho vòng xoáy linh khí dũng mãnh vào trong cơ thể chậm lại, ung dung nói:

Ta rất muốn biết các hạ muốn đối phó Viên Cao Hàn như thế nào, là giết hay bắt, hay có mục đích khác?

Hắc Bào nam tử nói:

Cái này cũng không thể trả lời.

Lý Vân Tiêu nói:

Tốt, ý kiến của chúng ta cũng là không thể trả lời.

Thiên Tinh Tử sợ run lên, hắn cũng không muốn cùng Lý Vân Tiêu cột vào một con thuyền, huống chi đối thủ còn là Thánh Vực, vội nói:

Mặc dù ta không nhúng tay cùng can thiệp vào việc Thánh Vực các ngươi, nhưng ta cùng với Vân Tiêu lão đệ có giao tình, tình như tay chân, ta sẽ không cho các ngươi thương tổn lão đệ, mong hai vị châm chước.

Câu nói đầu tiên của hắn là biểu lộ lập trường của mình, không muốn cùng Thánh Vực đối nghịch, nhưng sẽ ra sức bảo vệ Lý Vân Tiêu, tương lai cho dù có chuyện gì cũng đừng tính trên đầu mình, trực tiếp tính ở trên người Lý Vân Tiêu là được.

Hắc Bào nam tử nói:

Cái này thì phiền toái. Phá Quân đại nhân, thật không có đường khác sao?

Đột nhiên trong lòng Lý Vân Tiêu khẽ động, nhếch miệng cười nói:

Cũng không phải là không có đường khác. Ta ở chỗ này thất lạc một Huyền Khí vô cùng trọng yếu, nếu hai vị có thể giúp ta tìm trở lại, việc này vẫn có thể bàn lại.

Trung niên nam tử bật thốt lên hỏi:

Huyền Khí gì?

Hắc hắc.

Hắc Bào nam tử đột nhiên cười nói:

Phá Quân đại nhân hảo tâm kế, bản thân đã đánh mất đồ đạc, lại muốn gạt chúng ta đi tìm.

Lý Vân Tiêu cười nói:

Ta chỉ là đưa ra một biện pháp cải tiến quan hệ mà thôi.

Hắc Bào nam tử nói:

Nếu tìm Huyền Khí, về đại nhân liền không nhúng tay vào việc của Viên Cao Hàn sao ?

Lý Vân Tiêu nói:

Cái này cũng không thể tùy tiện đáp ứng, chỉ có thể đồng ý suy tính một chút.

Trung niên nam tử cả giận nói:

Lời này của Đại nhân cũng quá trò đùa đi, một cái đáp án minh xác cũng không có, liền muốn người khác ra sức!

Hắc Bào nam tử đưa tay cắt đứt lửa giận của hắn nói:

Chẳng biết đại nhân đã đánh mất vật gì, nói cho chúng ta nghe một chút, cũng làm quyết định.

Lý Vân Tiêu nói:

Nơi đây có một ác linh, thời điểm ta dùng Huyền Khí đối phó nó, bị nó ký túc trong Huyền Khí, đoạt lấy thoát đi. Nhưng ta đã phong tỏa vạn dặm không gian, để cho nó trong thời gian ngắn không thể ly khai.

Hai người đều ngẩng đầu lên nhìn Giới Thần Bia huyền phù trên hư không, trong mắt đều lóe lên kinh sắc.

Hắc Bào nam tử nói:

Lực lượng thật là cường đại, lấy thực lực của Phá Quân đại nhân cùng Thiên Tinh Tử đại nhân cũng không thể đối phó quái vật kia, hai người ta thì có ích lợi gì.

Lý Vân Tiêu nói:

Ác linh kia quá giảo hoạt, ta cũng bị nó kích thương. Nếu hai vị đồng ý hỗ trợ, có tám chín phần có thể bắt.

Hắc Bào nam tử nói:

Hảo, nếu Phá Quân đại nhân đã lên tiếng, ta không thể thúc thủ bàng quan.

Đại nhân. . .

Trung niên nam tử kia cả kinh, vội vàng nói:

Hắn hứa hẹn ba phải cái nào cũng được, vạn nhất đổi ý. . .

Hắc Bào nam tử ngắt lời nói:

Ta tin tưởng Phá Quân đại nhân tất sẽ cho ta một cái quyết đoán hài lòng.

Lý Vân Tiêu chớp mắt cười nói:

Ta nhận thức ngươi sao? Vậy mà đối với ta tự tin như vậy?

Hắc Bào nam tử cười hắc hắc nói:

Ta tin tưởng đại nhân là người thông minh, biết lựa chọn ra sao. Hiện tại để cho ác linh hiện thân xem một chút đi, ta cũng rất muốn biết quái vật làm cho Phá Quân cùng Thiên Tinh Tử đại nhân cũng nhức đầu, là một loại tồn tại như thế nào.

Lý Vân Tiêu nói:

Tốt, vậy các ngươi nhìn kỹ!

Tay hắn bấm niệm thần chú, một cái Ma Ha cổ tự nổi lên, trực tiếp đánh vào Giới Thần Bia.

Nhất thời quang mang vạn trượng, trong khoảnh khắc soi sáng toàn bộ bầu trời, ở dưới cường quang, xiềng xích kim sắc rậm rạp chằng chịt như là mạng nhện bày biện ra.

Trên mặt trung niên nam tử lộ ra vẻ hoảng hốt, xiềng xích kim sắc thật nhỏ trực tiếp xuyên thấu thân thể hắn, như có như không.

Tuy rằng thấy không rõ khuôn mặt Hắc Bào nam tử, nhưng thân thể hắn hơi rung động, cũng để lộ ra nội tâm của hắn rất không bình tĩnh.

Ấn quyết trong tay Lý Vân Tiêu biến đổi, đột nhiên phía trước cách đó không xa dâng lên một đạo bạch quang, trong nháy mắt hóa thành ngọn núi Ngũ Sắc, ở trên xiềng xích không ngừng xoay tròn, đem văn tự đánh xơ xác thành kim quang, bắn về phía bốn phương tám hướng.

Đâu Suất Thiên Phong làm việc thập phần chậm chạp, hiển nhiên quái vật kia điều khiển không xong, nhưng liều mạng xoay tròn, không gian không ngừng hở ra, muốn phá không bay đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.