Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1121: Chương 1121: Ngươi sống quá lâu rồi. (2)




Chương 1119: Ngươi sống quá lâu rồi. (2)

Tổ Hoan Thủy cười lạnh nói:

- Nguyên Minh huynh, không nên giả vờ nữa, thành thật giao thứ đó ra đây đi, ta cũng không hy vọng chị dâu 16 tuổi kia còn chưa động phòng đã trở thành quả phụ đâu.

Hạ Hầu Nguyên Minh giận tím mặt, quát:

- Tổ Hoan Thủy, hôm nay là ngày song hỉ của ta, cái miệng của ngươi cũng không khỏi quá tiện rồi đấy.

Tổ Hoan Thủy mỉa mai nói:

- Ta cũng không vòng vo với ngươi nữa, mau giao huyền khí cửu giai lấy được từ mai cốt chi địa ra đây đi, chúng ta hôm nay cũng sẽ cùng ngươi uống mấy ngụm rượu, bằng không thì tửu yến này của ngươi thật sự không bày được rồi.

- Tốt, thì ra các ngươi là liên thủ đến gây chuyện.

Khí thế trên người Hạ Hầu Nguyên Minh nổi lên, uy áp Võ Đế tản ra, người bốn phía đều nhao nhao biến sắc, dốc sức liều mạng thối lui ra sau.

Trường Tôn Nhạc Minh lạnh lùng nói:

- Nguyên Minh huynh, ta khuyên ngươi vẫn nên thông minh chút, giả ngu không được gì đâu. Nếu chúng ta không có chứng cớ xác thực, cũng không thể nào mạo muội đến đây rồi.

Hạ Hầu Nguyên Minh trong nội tâm khẽ động, lạnh lùng nói:

- Tốt, ta ngược lại muốn xem các ngươi có thể lấy ra chứng cớ gì.

Tổ Hoan Thủy cười lạnh một tiếng, nói:

- Hạ Hầu Kiếm, xuất hiện đi.

- Cái gì?

Tất cả mọi người đều chấn động toàn thân, mặt mũi tràn đầy không thể tin.

Hạ Hầu Nguyên Minh và Hạ Hầu Nghiệp cũng đều lộ vẻ mặt hoảng sợ, ngốc trệ nhìn Hạ Hầu Kiếm từ trong đám người đi tới, mỉm cười đứng ở trước mặt Tổ Hoan Thủy.

- Ngươi. . . Kiếm nhi. . . , cái này. . . Đây là có chuyện gì?

Hạ Hầu Nguyên Minh lần này đã triệt để phát mộng rồi, chỉ cảm thấy lòng không ngừng chìm xuống, đối với việc phản bội của Hạ Hầu Kiếm hắn hoàn toàn không cách nào hiểu được, hoàn toàn không nghĩ ra.

Hạ Hầu Kiếm lạnh lùng cười cười, nói:

-Chuyện gì xảy ra? Cái này phải hỏi chính ngươi ah!

- Kiếm nhi, ngươi có phải là bị bọn hắn bức hiếp không?

Hạ Hầu Nghiệp cũng tràn đầy không thể tin, vội hỏi nói.

- Bức hiếp? Không có bất kỳ người nào bức hiếp ta cả.

Hạ Hầu Kiếm âm thanh lạnh lùng nói:

- Tất cả đều là do ta tìm tới bọn hắn hợp tác, tất cả đều là ý của ta cả.

Người Hạ Hầu gia tất cả đều phát mộng, Hạ Hầu Kiếm thân là trưởng tôn được coi trọng nhất trong gia tộc, tiền đồ không thể hạn lượng, hoàn toàn không có khả năng phản bội ah.

Hạ Hầu Nghiệp tức giận nói:

- Ngươi tên tiểu súc sanh này vì cái gì? Cho Nhị thúc một cái lý do đi.

- Lý do?

Hạ Hầu Kiếm chỉ vào Hạ Hầu Nguyên Minh, lạnh lùng nói:

- Lý do chính là-- ngươi sống quá lâu rồi, đã 100 tuổi còn chiếm lấy vị trí tộc trưởng không buông, hơn nữa ngươi bây giờ đã là Võ Đế rồi, ít nhất còn có thể sống thêm một trăm năm nữa. Một trăm năm ah, ta thấy ý của ngươi là không đến lúc chết sẽ không giao ra vị trí rồi, như vậy lúc nào mới có thể đến phiên ta đây?

Hạ Hầu Kiếm càng nói càng kích động, lộ ra có chút gầm hét lên rồi, quát:

- Hơn nữa cha ta cũng đã là Võ Tôn đỉnh phong, đột phá đến Võ Đế cơ hồ chỉ là việc trong tầm tay, chờ lão bất tử ngươi trăm năm sau chết đi, cha ta lại làm tộc trưởng một trăm năm nữa, đến phiên ta chẳng lẽ phải là hai trăm năm sau rồi sao? Trời ạ hai trăm năm, ta có thể sống lâu như vậy sao? Mặc dù may mắn đột phá đến Võ Đế, thật sự sống hai trăm tuổi, cũng đã là người sắp chết rồi, làm tộc trưởng còn ý nghĩa gì nữa? Lão gia tử, ngươi đã từng nghĩ qua cảm thụ của ta chưa?

Hạ Hầu Nguyên Minh triệt để khiếp sợ ngốc trệ, nhìn tia cười lạnh nơi khóe miệng Hạ Hầu Kiếm, rốt cục đã tiếp nhận hiện thực này rồi, lòng hắn lạnh buốt rét run, nhưng lại không thể nổi giận, nhất định phải tỉnh táo lại. Nếu việc này nháo lớn, bị Huyết Thần Cung biết được vậy thì Hạ Hầu gia liền nguy hiểm rồi.

- Ha ha, nói rất hay.

Tổ Hoan Thủy cười to nói:

- Nguyên <inh huynh, ngươi có một hậu bối có tài như thế, đã sớm nên thối vị nhượng chức rồi mới phải, một người chiếm cứ vị trí tộc trưởng, hoàn toàn không để ý cảm thụ người khác, hôm nay cuối cùng cũng phải nếm hậu qua rồi nha, ha ha

Hạ Hầu Nguyên Minh chết tâm nhìn cháu mình, sầu thảm nói:

- Cho dù ta chết đi, hoặc là Thành nhi chết đi, chẳng lẽ vị trí tộc trưởng gia tộc sẽ đến phiên ngươi sao? Ngươi cảm thấy hai tên hổ lang này sẽ đỡ ngươi thượng vị sao, dã tâm của bọn hắn là ước gì nuốt mất Hạ Hầu gia chúng ta đấy!

Tổ Hoan Thủy cười to nói:

- Ha ha, ai nói thế, chúng ta nhất thưởng thức tuấn kiệt thế này, sau này nhất định sẽ hảo hảo tài bồi ngươi, hiện giờ mau nói ra chuyện ngọc bi kia đi, để lão thất phu này hết chống chế được nữa.

Hạ Hầu Kiếm gật đầu nói:

- Ngọc bi kia là Nhị thúc ta mang ra từ mai cốt chi địa, hiện giờ đang cất giữ trong phủ khố Hạ Hầu gia, lão gia tử muốn đợi đêm nay giao choTôn Nhân Hào của Vạn Bảo Lâu mang đi, đáng tiếc Tôn Nhân Hào lại tạm thời có việc tới không được nữa.

- Ha ha, tốt, nói rất hay.

Tổ Hoan Thủy sau khi cười to, sắc mặt dần dần lạnh xuống, nói:

- Nguyên Minh huynh, ngươi còn gì để nói?

Hạ Hầu Nguyên Minh cười lành lạnh nói:

- Mai cốt chi địa đạt được một khối ngọc bi có gì kỳ quái sao? Chỗ đó thường xuyên sẽ có bảo vật xuất thế, huống hồ chẳng qua chỉ là một khối đá bình thường thôi, nếu các ngươi thích, ta hôm nào sẽ chế tạo bảy khối tám khối cho các ngươi, bên trên còn có thể khắc danh tự nữa đấy.

- Hừ, Nguyên Minh huynh, ngươi cũng đừng có nói loạn. Nếu còn chấp mê bất ngộ, thì chớ trách chúng ta không niệm giao tình nhiều năm.

Tổ Hoan Thủy lạnh giọng nói, khí tức trên thân ẩn ẩn phát ra, cũng là Võ Đế chi thân.

Hạ Hầu Nguyên Minh lạnh lùng nói:

- Giữa chúng ta từ khi nào có giao tình thế, muốn đánh thì đánh, chẳng lẽ Hạ Hầu gia lại sợ các ngươi sao?

- Tốt, nếu Nguyên Minh huynh đã cố ý muốn chết, ta sao có thể không thành toàn chứ, bà chị vẫn đang chờ động phòng ta sẽ thay ngươi chăm sóc tốt, đừng bận tâm làm gì.

Tổ Hoan Thủy sắc mặt trầm xuống, trong tay đột nhiên bắn ra một thanh chiến đao ra, không nói hai lời liền chém tới, đao mang đi qua, tất cả trong đình viện đều trực tiếp vỡ ra, các lộ khách mới tuy không phải người bình thường, nhưng quyết đấu giữa Võ Đế bực này đã khiến bọn hắn sớm sợ tới mức trốn ra xa, rất sợ tai bay vạ gió.

- Đáng chết, có giỏi thì ra ngoài đấu.

Hạ Hầu Nguyên Minh trong tay giũ ra một thanh kiếm đến nghênh đón lấy, hai binh khí chạm vào nhau, đao mang kiếm khí khuếch tán ra, trực tiếp chém cả yến hội thành từng mảnh vỡ.

Hạ Hầu Nguyên Minh giận dữ, trực tiếp đằng không bay lên, cả giận nói:

- Muốn chiến thì tới đây.

- Tốt, hôm nay hai chúng ta liền lĩnh giáo Nguyên Minh huynh một chút vậy, Nhạc Minh huynh, cùng tiến lên đi.

Tổ Hoan Thủy cũng không sợ bị người chỉ trích, trực tiếp kêu lên giúp đỡ, hai người cùng nhau đuổi theo Hạ Hầu Nguyên Minh, trong nháy mắt đã biến mất ở phía chân trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.