Bùm!
Nguyên nắm tay của Chỉ nổ tung thành một đoàn ma khí, thân hình bay ngược ra sau, vì kéo lưới tơ đầy trời nên Chỉ không bay quá xa.
Chỉ hét to một tiếng:
Đáng chết!
Toàn thân Chỉ tỏa ma khí bắn lên cao, lại hóa thành chưởng, lòng bàn tay gã ngưng tụ thanh trường mâu đâm tới.
Cùng lúc đó, Ma tộc xung quanh cắn răng tấn công, vì bọn họ hiểu rằng nếu Chỉ cũng chết thì xác suất bọn họ sống sót càng thấp hơn.
Mặt Ma Lâm Ngọc lạnh lùng, không đỡ trường mâu mà nhảy người lùi lại, bay về đỉnh đầu con bạch tuộc to.
Trường mâu xé gió đuổi theo nhưng bị bạch tuộc hút vào người.
Mặt bạch tuộc đen thui, dường như nó bị thương nhưng không đáng lo, nó từ từ tiêu hóa, sắc đen trên mặt cũng biến mất dần.
Khóe môi Ma Lâm Ngọc cong lên lạnh lùng, một tay bắt ấn:
Nếu các ngươi đều không cam lòng bị ta ăn vậy chút nữa sẽ cho các ngươi cam lòng đi chết!
Dường như bạch tuộc bị kích thích, người trướng phồng lên, hàng trăm xúc tu căng cứng ra quất bốn phương tám hướng.
Mọi người hoảng hồn vội vàng vận công ngăn cản, nhưng tốc độ xúc tu quá nhanh còn bọn họ thì bị lưới tơ trói lại, nên nhiều người bị xúc tu cuốn lấy trói chặt người.
Xúc tu của con bạch tuộc vừa cứng vừa dính, nó biến to ra theo ngươi vùng vẫy, càng cuốn càng chặt, rất khó tránh thoát.
Trên xúc tu có ma lực không ngừng truyền từ người bạch tuộc để tăng mạnh lực lượng, mặt bạch tuộc nghẹn tím lịm.
Bùm!
Một Ma Quân không chịu nổi đã nổ tung, một đoàn ma khí mới phát tán đã bị xúc tu của bạch tuộc cuốn lấy hút vào người.
Ui!
Mọi người biến sắc mặt hoảng sợ nhìn nhau.
Thương Quân trầm giọng quát:
Đừng hoảng! Con bạch tuộc này đang liều mạng dốc hết sức trói chặt chúng ta, chờ nó kiệt sức là có thể đi ra!
Một đoàn kiếm khí quanh quẩn quanh người Thương Quân tách mở xúc tu ra, nó không thể trói được gã, nhưng vì e ngại uy thế của Ma Lâm Ngọc nên gã không dám tấn công.
Ma Lâm Ngọc lạnh lùng liếc Thương Quân, dường như không thèm để vào mắt. Ma Lâm Ngọc nhìn Lý Vân Tiêu, cười khẽ, mắt hấp háy tia sáng lạnh.
Lý Vân Tiêu cảm giác da đầu tê dại, cười ngại ngùng hỏi:
Nhìn ta làm gì? Mặt ta không nở hoa.
Ma Lâm Ngọc cười khẩy nói:
Ngươi nói xem? Ở trước mặt ta còn giả bộ? Khúc Ma Lâm Ngọc trên người của ngươi vốn lấy từ người ta, nếu không phải cảm nhận nó đến thì bổn tọa không định thức tỉnh lần này.
Cái gì? Trên người của hắn có Ma Lâm Ngọc?
Mọi người giật mình, cùng nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm.
Dù là Vi Thanh cũng biến sắc mặt, tức giận quát:
Ngươi có Ma Lâm Ngọc?
Ma Yết trong người Vi Thanh hết sức rung động, truyền âm mắng:
Tại sao không nói với ta?
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
Ta chỉ vừa mới biết không lâu thì làm sao nói cho các ngươi được? Huống chi Ma Lâm Ngọc đó hơi lạ.
Nghe Lý Vân Tiêu thừa nhận, các Ma Quân biến sắc mặt.
Đặc biệt Chỉ và Thương Quân đều lộ vẻ mặt tức giận lạnh lùng trừng Lý Vân Tiêu, hận không thể dùng ánh mắt giết hắn.
Ma Lâm Ngọc cười tà:
Đúng là hơi lạ, vì khúc Ma Lâm Ngọc đó vốn biến ra từ cánh tay của bổn tọa, nó còn nắm Thánh Băng Ngọc, sau này bị một Ma Tôn cướp đi luyện hóa hai thứ thành một thế là hình thành bộ dạng ngọc trên người của ngươi. Nhưng kỳ lạ là dường như bổn tọa cảm nhận lực lượng khá mạnh muốn ức chế hơi thở của ta, không cho ta phát hiện. Ha ha, thật là ấu trĩ, nó vốn là thân thể của bổn tọa thì làm sao tránh khỏi ta tra xét được.
Đám người Chỉ, Khanh biến sắc mặt, kinh kêu:
Song ngọc hợp nhất?!
Nét mặt Chỉ sa sầm, rống to:
Huyền Minh Thạch, Huyền Minh Thạch ở trong tay ngươi!
Lý Vân Tiêu cảm nhận lạnh lẽo và sát khí từ Thánh Ma thế gia, hắn gãi đầu cười nói:
Thì ra Huyền Minh Thạch đến từ như thế, ta hiểu rồi.
Mọi người nhíu mày nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm. Trừ người Thánh Ma thế gia mặt đầy sát khí ra những người khác khó hiểu.
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
Để ta phỏng đoán xem, Năm xưa có vị Thánh Ma đại hạn sắp đến, vì giảm chậm mệnh số nên tìm Thánh Băng Ngọc, xây dựng Thánh Ma điện hy vọng nương lực lượng Thánh Băng Ngọc trốn thoát kiếp ngũ suy. Nhưng bất đắc dĩ đại đạo mờ mịt, sức người làm sao đối kháng được, dù kiếp ngũ suy chậm lại nhưng vẫn giáng xuống. Thánh Ma tọa hóa trong Thánh Ma điện của mình, trước khi chết tay vẫn nắm Thánh Băng Ngọc.
Sau đó không ngừng có người vào Thánh Ma điện, cộng thêm đặc tính của điện hấp thu nhiều ma khí ngưng tụ ra vô số ma đầu khiến hoàn cảnh chốn này phức tạp hơn. Không biết bao nhiêu năm sau, một Ma Tôn cơ duyên tình cờ thấy Thánh Ma tọa hóa, muốn cướp Thánh Băng Ngọc nhưng phát hiện không cách nào cạy ra được, vậy là chém cả cánh tay xuống, Ma Tôn đó chắc là tiền bối của Chỉ đại nhân.
Vị tiền bối kia có được cánh tay và Thánh Băng Ngọc rồi nóng lòng muốn luyện hóa, kết quả cơ duyên tình cờ dung hợp chúng lại. Khi đó cánh tay kia chỉ là cái xác chứ không phải Ma Lâm Ngọc, không thì tiền bối của Chỉ đại nhân đã không chỉ lấy một cánh tay mà đánh cắp nguyên xác chết. Hoặc có lẽ còn tình huống nào khác xảy ra, chúng ta không biết.
Lý Vân Tiêu tiếp tục bảo:
Cánh tay đó sau khi bị lấy đi trong quá trình tiền bối kia luyện hóa nó mới biến thành Ma Lâm Ngọc, thế là có Huyền Minh Thạch. Hai chí bảo hợp nhất, có thể tưởng tượng uy lực của nó. Vị tiền bối kia tất nhiên mượn nó xông vào Thánh Ma cảnh, khai sáng ra Thánh Ma thế gia trong Băng vực.
Mọi người hiểu ra, tuy là Lý Vân Tiêu suy đoán nhưng hắn nói y như sự thật.
Sắc mặt Chỉ âm trầm đáng sợ nhưng yên lặng nghe chứ không phản bác, tám chín phần mười là đúng sự thật rồi.
Ma Lâm Ngọc cũng biểu tình bình tĩnh lắng nghe.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
Theo lý thuyết vị tiền bối kia luyện chế thân thể Thánh Ma thành Ma Lâm Ngọc sẽ muốn lại đến Thánh Ma điện tìm thân thể còn lại, nhưng chẳng biết tại sao không làm vậy. Hoặc từng đến nhưng thất bại, nên mới có người biến hóa ra.
Lý Vân Tiêu nhìn Ma Lâm Ngọc trên đầu bạch tuộc như muốn được sự khẳng định.
Ma Lâm Ngọc nhẹ lắc đầu nói:
Mấy chuyện đó thì ta không biết, vì tuy ta là Thánh Ma hóa hình ra nhưng đã không phải Thánh Ma trước kia. Vị Thánh Ma đó đã chết, ta chỉ là Ma Lâm Ngọc biến ra, tuy biến ra từ hắn nhưng không phải hắn.
Lý Vân Tiêu nhẹ gật đầu, hắn hiểu đạo lý này. Như Bàn Nghị tuy biến ra từ thân thể Hiểu Phong Tàn nhưng không phải Hiểu Phong Tàn.
Lý Vân Tiêu tiếp tục bảo:
Nhưng mười vạn năm trước Ma Chủ Đế đột ngột nổi lên, có lẽ Đế nghe đến tin đồn về Ma Lâm Ngọc, Thánh Băng Ngọc nên trực tiếp giáng lâm Thánh Ma thế gia Băng vực, cướp nó đi.
Lý Vân Tiêu liếc hướng Chỉ, thấy mặt gã xanh mét âm trầm nhưng không hé răng liền biết mình đúng.
Lý Vân Tiêu tiếp tục suy đoán:
Sau đó Ma Chủ Đế chết trong Thiên Vũ giới, khối Huyền Minh Thạch tất nhiên lưu lạc ở Thiên Vũ giới, bị tiền bối Bắc Minh thế gia vô tình lấy được. Tiền bối Bắc Minh thế gia xác nhận hòn đá này không phải thuộc Thiên Vũ giới nên thêm hai chữ thiên ngoại, biến thành Thiên Ngoại Huyền Minh Thạch. Mười vạn năm trôi qua, hòn đá đổi chỗ nhiều lần cuối cùng rơi vào tay bản thiếu gia. —————